Chương 407: Đây là thành ngữ
Tiểu Lĩnh: “Vậy không công bằng, cô út con, bà nội và cả Toa Toa nữa đều không có thư thì sao?”
Lâm Tô Diệp: “Cô út và Toa Toa đều ở chỗ mẹ, bà nội ở trong thư của hai đứa con.”
Ai kêu con thích bí mật, không cho mẹ đọc vậy mẹ cũng không cho con đọc.
Thư của Lâm Tô Diệp hiển nhiên không có gì sợ đọc được, kêu Tiết Minh Dực viết cho cô mấy lời sợ người ta đọc được thì anh cũng không viết ra được.
Có vài lời trong lòng nghĩ đã đỏ mặt tim đập, nói ra cũng không nói được, càng đừng nói là viết xuống thành chứng cứ.
Nhưng lần này Lâm Tô Diệp quả thật có bí mật với Tiết Minh Dực, không thể cho bà Tiết biết.
Sau vụ tết Trung Thu bí thư Dương tới cửa, qua vài ngày Lâm Tô Diệp đã nhận được thư của Tiết Minh Dực, khi hồi âm cô lén lút nói lại chuyện này với anh, muốn thăm dò ý tứ của anh.
Cô cảm thấy bà cụ lớn tuổi rồi cũng không cần tính toán nhiều như vậy, nếu mẹ chồng thật sự có suy nghĩ đó vậy cô cũng ủng hộ.
Cô hỏi Tiết Minh Dực có ý kiến gì không.
Cô sợ anh trực tiếp viết lại chuyện này trong thư để con và mẹ chồng nhìn thấy cũng không quá ổn nên hẹn trước với Tiết Minh Dực, nếu như anh đồng ý thì viết ở dưới góc trái lá thư hoặc là góc phải chữ “được,” không đồng ý thì viết “không.”
Cô mở thư ra tìm chữ ở trong khóc trước tiên, ở đó viết một chữ được, cô nhìn mà nở nụ cười.
Tiểu Lĩnh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm: “Mẹ, cha con nói gì mà mẹ cười trộm thế, con cũng muốn biết.”
Lâm Tô Diệp: “Không phải con nói của ai viết riêng, của ai đọc của người hay sao? Mẹ không tò mò của con, con cần gì phải tò mò của mẹ?”
Tiểu Lĩnh phát hiện như thế không đúng, có đôi khi cậu bé có chuyện không muốn cho mẹ biết nhưng phần lớn đều không có mà.
Còn nữa, cho dù cậu bé không muốn cho mẹ đọc của mình nhưng cậu bé vẫn muốn đọc của mẹ và Đại Quân, vì cậu bé tò mò mà!
Cho dù trong thư của hai người họ không có gì đặc biệt thì cậu bé vẫn muốn đọc, bằng không cứ nhớ thương mãi, cảm thấy có bí mật gì đó mà mình không biết.
Đương nhiên, mỗi lần thư của cậu bé đều bị Đại Quân và Lâm Tô Diệp đọc, chỉ là cậu bé không biết mà thôi.
Cậu bé đàm phán với Lâm Tô Diệp, sau này đừng bí mật nữa, vẫn nên cho nhau đọc thư chung sẽ tốt hơn.
Đương nhiên bà Tiết ủng hộ cháu trai lớn: “Đúng, cả gia đình giấu bí mật cái gì? Lấy ra đây cùng nhau đọc!”
Lâm Tô Diệp cũng không nhỏ nhen mà đồng ý, Đại Quân cũng đồng ý nhưng cậu bé đưa ra một yêu cầu: “Thư của Lục Yến Sanh em cũng phải cho bọn anh đọc, hồi âm cũng phải cho bọn anh đọc.”
Tiểu Lĩnh cảm thấy mình có hơi thiệt, nhưng cậu bé thật sự tò mò trong thư của Đại Quân và mẹ có nội dung gì, mẹ cũng lén cười cả rồi, chắc chắn rất buồn cười!
Cậu bé do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý, ba người đặt thư lên bàn, mọi người cùng đọc.
Tần Kiến Dân viết cho Đại Quân có hơi nghiêm chỉnh, ngoại trừ viết ăn ngon chơi vui ra, còn viết thư viện của trường học có rất nhiều sách, khuyến khích cậu bé sau này tới xem thử. Nhưng anh ta viết cho Tiểu Lĩnh thì lại không hề nghiêm chỉnh, thậm chí còn viết một đứa trẻ cắm cả hai chân vào trong đống phân, ngã ụp cả người lẫn mặt xuống, khỏi phải nói thê thảm cỡ nào, kêu Tiểu Lĩnh tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ.
Lâm Tô Diệp: “…”
Thư của Lâm Tô Diệp càng nghiêm chỉnh hơn, gần như đều là Tiết Minh Dực viết việc nhà.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, vừa rồi mẹ đọc đến đâu mà cười vậy.”
Khắp trang toàn là chuyện nhàm chán, Tiểu Lĩnh không cảm thấy có gì buồn cười cả.
Hiển nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không nói cho bọn họ biết: “Mẹ thấy chữ của cha con đẹp nên cười thôi.”
Tiểu Lĩnh cảm thấy lỗ to rồi, không đọc được bí mật gì cả.
Thư của Lục Yến Sanh là viết cho Tiểu Lĩnh, nói nó đi tới chỗ ông ngoại tìm người làm ná thun, sau khi làm xong sẽ gửi hai cái cho cậu bé, còn nói nó cảm thấy bắn ná thun rất vui, dự định sẽ chăm chỉ luyện tập đến khi đó sẽ so tài với Tiểu Lĩnh.
Nó không nhắc một chữ nào đến chuyện nhà, cũng không nhắc đến chuyện ở nhà ga, hình như đang cố gắng lảng tránh vậy.
Cuối cùng nó hỏi thăm lần lượt người nhà họ Tiết, còn thay em gái thăm hỏi ân cần Toa Toa.
Tiểu Lĩnh đọc xong thư đột nhiên lại có hơi căng thẳng: “Lục Yến Sanh trông có vẻ rất lợi hại đúng không? Sẽ vượt qua con sao? Xem ra con cũng phải tranh thủ luyện tập, sau này gặp mặt tuyệt đối không thể thua nó.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cái khác không dám nói nhưng chữ của Lục Yến Sanh viết đẹp hơn con đấy, dùng từ cũng chính xác và phong phú hơn con, con xem thằng bé còn viết ‘không ngại phiền toái’ này.” Cô hỏi Đại Quân: “Đại Quân, cái này là thành ngữ phải không?”
Đại Quân: “Vâng.”
Tiểu Lĩnh: “… Hừ!”