Chương 408: Chia
Hồi âm nhất định phải viết rõ yêu cầu, không cho phép viết từ bốn chữ, không cho phép viết từ hiếm gặp, chỉ có thể dùng từ thường thấy, tốt nhất chỉ dùng từ của lớp một lớp hai, những cái khác thống nhất ghi phiên âm!
Cậu là bạn của tớ chứ không phải so với tớ xem ai biết nhiều chữ hơn!
Lâm Tô Diệp lại đọc ra được một chút vẻ quật cường và oán giận trong thư của Lục Yến Sanh, giống như đang giận dỗi, cố tình không nhắc đến cha mẹ, nhưng cô cũng có thể cảm giác được mẹ của nó chắc hẳn đã có sự thay đổi, bằng không Lục Yến Sanh cũng sẽ không hào hứng phấn khởi đi làm ná thun và học bắn như vậy.
Bản thân Lâm Tô Diệp hồi âm lại càng là chuyện nhà, lần này muốn nói với Tiết Minh Dực về chuyện anh ba Tiết bị Tống Ái Hoa đá đó, còn nói lại Lục Yến Sanh viết thư cho Tiểu Lĩnh, nhắc nhở Tiết Minh Dực tuyệt đối đừng phản ứng lại nhà họ Lục.
Đại Quân nhìn thư của cô lập tức phát hiện ra vấn đề của Lâm Tô Diệp nằm ở đâu. Mẹ giống Tiểu Lĩnh, ở phương diện học tập phát huy tinh thần lười biếng rất mạnh.
Lâm Tô Diệp học bảy tám tháng đã biết không ít chữ thường dùng, bây giờ viết thư hoàn toàn không thành vấn đề, sức ỳ cũng bắt đầu lộ ra.
Cô và Tiểu Lĩnh giống như toàn viết những chữ đơn giản nhất, vừa không cần tra từ điển vừa không có chữ vô cùng phức tạp, ngay cả thành ngữ, từ ngữ đặc biệt một chút cũng không có, là loại trẻ lớp một lớp hai cũng có thể đọc được đó.
Hơn nữa cô vì ít viết chữ mà còn vẽ không ít tranh minh họa vào.
Tranh cả gia đình ăn sủi cảo hôm tết Trung Thu, Đại Quân và bà Tiết đánh cờ, Tiểu Lĩnh cầm ná thun bắn chim sẻ, Toa Toa chạy quanh con kiến trên cây, cầm gậy chọc vào lỗ cây, cô út và anh ba đi thu hoạch, đối sản xuất sắp chia lương thực.
Những cái này bớt việc hơn so với viết chữ, nội dung biểu đạt cũng tương tự nhau.
Cậu bé nhìn lại không nhịn được mà cười.
Tiểu Lĩnh vừa viết của mình vừa lén nhìn đông nhìn tây của người ta, thấy Đại Quân cười cậu bé không nhịn được cũng ném của mình xuống đi qua xem.
Cậu bé nhìn Lâm Tô Diệp vẽ tranh, vỗ đầu mình: “Ôi chao, vẫn là mẹ con thông minh, con cũng nên vẽ tranh, như vậy có vài việc khỏi cần viết nữa.”
Bà Tiết khuyên cậu bé: “Cháu ngoan, chúng ta không học mấy cái đó, bà nội vẫn còn rất nhiều lời cần nói với cha cháu và chú Tần, cháu mau viết đi.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, sao bà không tìm Đại Quân viết ạ?”
Bà tiết nhỏ giọng đáp: “Bà nội đối diện với Đại Quân đầu óc như bị chặn, không nói ra lời ngay lập tức được.”
Đại Quân: “…” Cháu là đập nước hay là gì?
Phần cuối thư Lâm Tô Diệp viết mình mùa đông muốn dẫn các con về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. Chuyện cưới hỏi của em trai xấu đó của cô cũng rất khiến cha mẹ đau đầu, cô phải về nhà giải phiền một chút.
Cuối cùng hỏi hai người xong, kêu bọn họ chú ý sức khỏe ăn cơm đúng bữa, ý bảo trong nhà mọi thứ đều tốt, coi như đã viết xong.
Sau khi gửi thư, mấy ngày sau đó đại đội bắt đầu bận rộn chia lương thực.
Mùa thu thu hoạch xong ngô đem đi phơi nắng rồi giao lương thực nộp thuế, khoai lang thu gom tích trữ từng đợt, lại phơi củ đậu, sau đó cày ruộng, đợi mưa sẽ trồng lúa mạch, rồi lại nhổ bông, thu hoạch cải trắng mùa đông về, như vậy trên cơ bản ngày mùa đã kết thúc, sau khi vào đông sẽ tiến vào thời gian nông nhàn.
Lúc này sẽ chia khẩu phần lương thực trước.
Chia thế nào đều có điều lệ, mỗi năm đều không sai phạm một nửa lỗi nào.
Khẩu phần lương thực mùa này đều là cao lương, khoai lang, ngô, đậu tương các loại, cũng sẽ căn cứ theo tình hình để chia ít bông và đậu phộng.
Tuy rằng nhà của Lâm Tô Diệp có cô út kiếm được nhiều công điểm, nhưng hai người Lâm Tô Diệp và bà Tiết không đi làm, lượng cơm của cô út cũng lớn, khẩu phần lương thực quy định của bản thân hoàn toàn không nhiều, cho nên công điểm đều đổi thành khẩu phần lương thực xong, Lâm Tô Diệp vẫn phải bỏ thêm tiền ra ngoài mua thêm một ít lương thực về.
Cũng may đại đội có trợ cấp cho trẻ nhỏ chưa đầy mười tuổi, cho khẩu phần lương thực miễn phí, cho nên Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa đều trực tiếp nhận khẩu phần lương thực về.
Nhưng khẩu phần lương thực của trẻ con ít, hai bé trai mỗi người một tháng chưa đến mười cân, Toa Toa cùng lắm được bảy cân.
Lượng cơm của Đại Quân bình thường, còn Tiểu Lĩnh lại như cái thùng cơm, giống cha và cô út của mình.