Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 409. Chuyện Nhà Mẹ Đẻ

Chương 409. Chuyện nhà mẹ đẻ Chương 409. Chuyện nhà mẹ đẻ

Chương 409: Chuyện nhà mẹ đẻ

Khẩu phần lương thực hàng năm đều là chuyện phiền lòng nhất của các hộ gia đình, Lâm Tô Diệp còn có tiền trợ cấp nhưng rất nhiều gia đình không có tiền trợ cấp chỉ nhận được một chút khẩu phần lương thực, đừng nói là ăn đến vụ thu hoạch lúa mạch mà chỉ sợ đến tết cũng không còn mà ăn, đến khi ấy khó tránh khỏi tồi tàn đến mức phải đi khắp nơi vay mượn đồ ăn.

Năm nay anh ba Tiết kiếm được nhiều công điểm trong đợt gặt lúa mạch và vụ mùa thu, hiển nhiên lương thực được chia cũng nhiều, dựa theo giao hẹn sẽ đặt dưới tên bà Tiết, anh ta và phòng hai ăn cơm chung.

Mỗi năm anh cả Tiết đều tặng cho bà Tiết lương thực phụng dưỡng người già, năm nay cũng không ngoại lệ.

Trên tay Lâm Tô Diệp không thiếu tiền mà cô thiếu lương thực, ngoại trừ khẩu phần lương thực mua của đại đội, ngoài ra Tiết Minh Dực cũng sẽ trợ cấp phiếu lương. Phía bên anh cả Tiết cho bà cụ lương thực hiển nhiên cô không từ chối, nhưng cô cũng sẽ lén trợ cấp cho chị cả tiền cao hơn giá lương thực, năm sau chị cả sẽ sinh con, bên người ít nhiều vẫn phải có ít tiền.

Đội sản xuất chia khẩu phần lương thực trước sau đó lại chia củi.

Thân cây ngô, củi cây bông, cây cao lương… đều phải chia cho các xác viên làm củi đốt hoặc là làm công cụ dựng màn, đan chiếu, đều có tác dụng rất lớn.

Đội sản xuất cũng sẽ chia cải thảo, vì vườn rau nhà không đủ lớn nên đội sản xuất còn trồng một lô cải thảo, rau chân vịt, cũng sẽ chia cho các xã viên để mùa đông mọi người có rau ăn.

Chia xong mấy thứ này, nếu như công điểm còn dư lại có thể chia thành tiền mặt.

Năm nay anh ba Tiết được chia bốn mươi sáu đồng tiền, ngoại trừ trả cho Lâm Tô Diệp mười đồng, còn lại bà Tiết cất cho anh ta.

Liên tiếp mấy ngày toàn bộ đại đội bận rộn chia lương thực, củi, cải thảo, đợi chia gần xong cũng đã lập đông.

Phần lớn thời gian nông nhàn đều ở nhà tránh rét, các xã viên cũng bắt đầu đi thăm người thân, phụ nữ sẽ mang khẩu phần lương thực về nhà mẹ đẻ.

Lâm Tô Diệp và bà Tiết bàn bạc chuyện về nhà mẹ đẻ.

Lâm Gia Đồn thuộc huyện Dư Ngô, đến Tiết Gia Đồn cũng phải sáu mươi dặm đường, đạp xe đạp quá mệt mà ngồi xe khách từ công xã tới huyện Dư Ngô lại phải chuyển xe đến công xã Hồng Tinh cũng rất mất thời gian, cô về nhà mẹ đẻ một chuyến cũng không quá tiện.

Nếu Tiết Minh Dực ở nhà sẽ đi cùng cô, anh không ở nhà thì cô út sẽ đi cùng cô.

Trên cơ bản một năm cô về nhà mẹ đẻ hai lần, một lần tháng giêng và một lần vào mùa hè hoặc là mùa đông.

Em trai ở nhà mẹ đẻ một năm cũng tới nhà cô đưa đồ hai lần, đều là đặc sản phía bên nhà mẹ đẻ có hạch đào và táo gì đó…

Mùa hè năm nay bọn họ đi tới bộ đội thăm người thân, cô kêu Trương Mật Mật mang hộ thư về nhà mẹ đẻ nói mùa đông nông nhàn sẽ tới ở.

Bà Tiết đương nhiên ủng hộ: “Phải đi thăm ông bà sui chứ, ở vài ngày cho thêm thân thiết.”

Lâm Tô Diệp: “Vậy cô út đưa con với Toa Toa qua đó.”

Bà Tiết rất rộng lượng bảo: “Cho cả Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi thăm cùng đi.” Bà ta thích cháu trai nhưng cũng không thể luôn độc chiếm, cũng phải cho bà ngoại ông ngoại yêu thích cùng.

Tiểu Lĩnh vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai lên gnhe, đi tới nhà bà ngoại cậu bé là người vui nhất, như vậy khỏi cần đi học nữa, ha ha.

Lâm Tô Diệp: “Hai đứa nó còn đi học mà.”

Bà Tiết: “Cháu trai tôi học hành tốt như vậy xin nghỉ hai ngày thì đã làm sao? Mấy ngày chúng ta đi thăm người thân này, Tiểu Lĩnh lên lớp cũng có rớt lại đâu.”

Bà ta vẫn luôn đốc thúc Tiểu Lĩnh học bài, không biết thì hỏi Đại Quân cho nên tuy xin nghỉ cũng không rớt bài.

Chỉ một hai ngày như vậy càng không thành vấn đề.

Lâm Tô Diệp nghĩ ngợi thấy cũng đúng, chỉ cần con học hành nghiêm túc, bài học có tiến bộ vậy học thêm một ngày hay bớt một ngày cũng không sao cả.

Trước đây cô sợ con trốn học, không chăm chỉ học, nhưng bây giờ Tiểu Lĩnh cũng không có vấn đề gì cả, Đại Quân càng khỏi cần nói.

Cô bảo: “Vậy kêu cô út đưa bọn con đi, ở hai ngày cô út dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh về nhà, con và Toa Toa ở thêm vài ngày nữa, đến khi đó con và Toa Toa sẽ tự ngồi xe về.”

Tháng giêng năm nay cô về nhà cũng là cô út đưa đi, bọn họ mang khẩu phần lương thực của mình cùng nhau ở vài ngày mới về.

Bà Tiết: “Cô đừng tự mình ngồi xe, vẫn nên để Minh Xuân đi đón đi.”

Bình Luận (0)
Comment