Chương 410: Đàn ông mà, cần mồm làm gì
Lỡ như lại có người bắt cóc nữa, cho dù bắt phụ nữ hay là bắt trẻ con thì bà Tiết đều không yên tâm hết.
Hiển nhiên cô út vui lòng, bây giờ trong ruộng không có việc gì, nói với đội trưởng một tiếng là được.
Bà Tiết giúp sắp xếp quà, hạt dẻ sống mang đi một ít, lại hấp một nồi bánh bột ngô mịn mang đi, ngoài ra còn có bột mạch nha, hoa quả đóng hộp, thịt hộp mỗi loại một hộp, đường đỏ đường trắng mang nửa cân.
Thời buổi này các gia đình đều không sung túc, trẻ con ở rất nhiều gia đình đều trông mong cô về nhà sẽ mang thêm ít đồ ăn ngon.
Có vài người nhà có đến vài cô, ai mang đồ ngon chính là cô thơm, không mang thì chỉ là cô, không những không mang đồ ngon còn cả ngày về nhà tống tiền khóc lóc kể lể vậy đó chính là cô thối.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tiết cũng được xem là khá dư dả, cậu út biết tới tặng đồ ăn ngon, Lâm Tô Diệp về nhà mẹ đẻ cũng sẽ mang ít đồ ăn ngon cho cháu trai cháu gái, cho nên đều là thơm.
Bà Tiết còn nói với Lâm Tô Diệp: “Về nhà mẹ đẻ có thế nào cũng phải mang vài đồng tiền, không cần sợ tôi biết thì ngại. Trước đây mẹ chồng tôi quản nhà nhưng tôi về nhà mẹ đẻ vẫn sẽ cho ít tiền. Bây giờ cô tự mình làm chủ nhà, bản thân cân nhắc cầm đi là được, đừng cái gì cũng không cho, tiền dưỡng lão cho cha mẹ cũng nên có.”
Bà ta biết điều kiện nhà họ Lâm không kém, hai vợ chồng già đều có năng lực, đặc biệt là bà thông gia làm việc như đàn ông, không chỉ không phục đàn ông mà bà ấy còn không phục người già, bây giờ từng này tuổi rồi vẫn đi thu hoạch hoa màu như đàn ông, cả ngày hùng hùng hổ hổ nóng tính như lửa.
Vài năm trước còn lên làm đội trưởng đội sản xuất, cũng là các xã viên bầu lên, bây giờ lớn tuổi rồi mới không làm nữa.
Ông cụ càng thú vị hơn, tuy rằng tổ tiên là gia đình địa chủ nhưng vì ông nội và cha đều là tay phá gia chi tử, hút thuốc phiện tiêu sạch gia sản nên ông ấy vẫn luôn ăn ở làm việc với đầy tớ, không được may mắn đi học nên chữ lớn chẳng biết được mấy con, cuối cùng cải cách ruộng đất chính là bần nông và trung nông, không bị ai đố tấu hết.
Ông ấy khéo tay dựa vào quan sát tự mình học được nghề mộc, cho nên tuy rằng chữ biết không nhiều vẫn có thể làm người thủ kho của đại đội, chủ yếu là gia công nông cụ còn có thể làm nghề mộc, làm đồ gia dụng gì đó cho người ta.
Đừng thấy tính cách của ông ấy chậm chạp nhưng lại có thể kiếm công điểm đầy ắp, khi ngày mùa đến cũng có thể kiếm thêm vài điểm, làm nghề mộc cũng kiếm được ít tiền.
Bà ta cảm thấy ngoài mặt Lâm Tô Diệp ôn hòa giống cha còn trong xương cốt lại quật cường giống mẹ.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Con biết rồi, có phải mẹ cũng cần vài đồng tiền về nhà mẹ đẻ không?”
Bà Tiết vốn không cần, cha mẹ bà ta đã sớm mất chỉ còn lại anh em, cháu trai cháu gái, hoàn toàn không cần bà ta về bọn họ cũng sẽ tới thăm bà ta. Nhưng nếu Lâm Tô Diệp đã nói đến tiền vậy bà ta không lấy cũng phí, lấy có thể cho cháu trai!
Lâm Tô Diệp chỉ đang chọc bà ta thôi, chứ cô sớm đã nhìn thấy suy nghĩ của bà ta rồi, cô cười bảo: “Ôi chao, bà cụ vẫn rất biết nằm mơ nha.”
Bà Tiết: “Lừa bà cụ từng này tuổi rồi cô không thấy mắc cỡ sao?”
Lâm Tô Diệp cười khanh khách, bà cụ cũng giảo hoạt thật, tận dụng mọi cơ hội để lấy tiền, lấy rồi mua đồ ăn vặt cho cháu trai chứ cũng không nghĩ để lại xu nào.
Cho nên cái tính tiêu tiền như nước của Tiết Minh Dực và Tiểu Lĩnh đều có nguồn gốc từ đây chứ đâu.
Lâm Tô Diệp vẫn để lại cho bà ta mấy đồng tiền ứng phó nhu cầu cần thiết.
Hai ngày này thu dọn đâu ra đấy, cô lại gọi anh ba Tiết tới nhắc nhở một chút, kêu anh ta buổi tối qua bên này làm bạn với bà Tiết, tránh cho một mình bà ta sợ hãi.
Đợt này anh ba Tiết dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy càng ngày càng im lặng, trước sự kiện giả mang thai chính là một tên chó má vô lại cả ngày cợt nhả, bây giờ giống như chịu đả kích nặng nề không thích nói chuyện, mỗi ngày đều ngồi ở nơi đó suy nghĩ, trông sắp biến thành người trầm tư luôn rồi.
Bà Tiết cũng mặc kệ, đàn ông lớn thế rồi chỉ có chút chuyện này còn không chịu được sao?
Không nói chuyện cũng rất tốt, có thể làm việc là được.
Đàn ông mà, cần mồm làm gì.