Chương 41: Trong lòng có quỷ
Trước có tiền thưởng của Tiết Minh Dực, bây giờ lại có Lâm Uyển Lệ châm ngòi lại càng chứng thực tính chân thực của cơn ác mộng đó.
Lâm Uyển Lệ ra sức lừa Lâm Tô Diệp, chỉ hận không thể bổ đầu của cô ra trực tiếp rót suy nghĩ của mình vào trong.
Nhìn thấy cô ta gấp đến đỏ mặt, Lâm Tô Diệp càng cảm thấy trong lòng cô ta có quỷ.
Trong mơ lần thứ nhất bản thân cô không tin, lần thứ hai Lâm Uyển Lệ mang ảnh tới, lần thứ ba mang nhật ký của phụ nữ cho cô đọc. Cô có hơi hoảng, muốn tới đại đội tìm Tiết Minh Dực hỏi, nếu như là thật thì phải làm sao, nếu như là giả trở về sẽ hoàn toàn tuyệt giao với Lâm Uyển Lệ, đáng tiếc không ai biết cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Tô Diệp quyết định kích thích Lâm Uyển Lệ một chút để xem có thể lấy được nhiều thông tin hơn không, cô vừa cười vừa ngắt lời cô ta: “Uyển Lệ này, em cũng không cần nghe người khác bịa đặt, anh rể em rất tốt với chị.” Cô nghiêng đầu lộ ra nụ cười xinh đẹp với Lâm Uyển Lệ: “Chị lớn lên xinh đẹp như vậy, trai gái đủ cả, anh rể em hoàn toàn không thích người khác đâu.”
Giọng nói dịu dàng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo và ánh mắt cười như không cười nhìn Lâm Uyển Lệ của cô, khiến cô ta như bị kim đâm mạnh vào ngực.
Tuy rằng chín năm trước cô ta giành đối tượng xem mắt của Lâm Tô Diệp nhưng sau khi kết hôn tình cảm vợ chồng không nóng không lạnh, bây giờ lại gần như đóng băng.
Vốn dĩ Liên Thắng Lợi không bất mãn với cái cọc lợi ích hôn nhân này, nhưng chưa đến một tháng cô ta đã cảm thấy anh ta hối hận rồi, có một lần sau khi say anh ta phun ra lời thật lòng nói mình bị ép phải lấy cô ta. Hơn nữa cho đến nay cô ta vẫn chưa sinh được, uống đủ loại thuốc khám nhiều bác sĩ cũng vô dụng, mẹ chồng rất bất mãn, Liên Thắng Lợi càng không muốn đụng vào cô ta hơn.
Anh ta cũng không tự chủ được mà khen Lâm Tô Diệp lớn lên xinh đẹp, trai gái đủ cả, chỗ nào cũng tốt hết.
Cô ta biết anh ta nhớ thương Lâm Tô Diệp!
Cứ khi nào có người nói ai xinh đẹp là anh ta đều cười nhạt, nói không đẹp bằng một nửa Lâm Tô Diệp.
Hai năm này cô ta tìm Lâm Tô Diệp không những không thể hưởng thụ được cảm giác ưu việt lúc đầu mà càng tức giận hơn, nhìn thấy Lâm Tô Diệp ở nhà họ Tiết không cần ra ruộng làm việc mà Tiết Minh Dực cũng không hề chán ghét cô một chút nào cả, trong lòng Lâm Uyển Lệ bất an đến đáng sợ.
Cà ngày lẫn đêm cô ta đều trông mong Lâm Tô Diệp gặp xui xẻo!
Ghen tỵ khiến trong lòng cô ta mất thăng bằng, càng khó chịu lại càng muốn nhìn thấy Lâm Tô Diệp gặp xui xẻo hơn, lâu dần cũng có chút vọng tưởng và cố chấp.
Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại xinh đẹp của Lâm Tô Diệp, lập tức mất lý trí, bắt đầu cho liều thuốc mạnh kích thích cô: “Chị, em là vì tốt cho chị thôi, cho dù là thật hay giả thì chị cũng đừng trách em, cũng đừng nói với anh rể là em nói. Chồng của người phụ nữ đó còn chưa chết đã tiêu tiền của anh rể rồi, nghe nói trước đây cô ta là đối tượng xem mắt của anh rể, chẳng hiểu sao lại gả cho chiến hữu của anh rể, trong lòng anh rể vẫn luôn nhớ thương cô ta, bây giờ chồng của cô ta sắp không được nữa, chỉ đợi ly hôn với chị là lấy cô ta thôi…”
Nhìn miệng của cô ta vừa đóng vừa mở nói linh tinh, Lâm Tô Diệp không khỏi nghĩ đến lời của bà nội: Làm người phải rộng lượng, chúng ta không tính toán với quỷ hẹp hòi, nếu như quỷ hẹp hòi tính toán với chúng ta vậy chúng ta cũng không thể khách sáo.
Cô giơ tay dùng hết sức vả mạnh một cái vào mặt Lâm Uyển Lệ, “bốp” một tiếng vô cùng kêu!
Một cái vả này đánh cho Lâm Uyển Lệ đang lải nhải ngơ ngác, trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ ngạc nhiên.
Lâm Tô Diệp xưa nay dịu dàng ôn hòa lại biết đánh người sao? Năm đó bị giành đối tượng cũng chỉ nói cũ thì không đi, mới thì không tới thôi mà.
Cô ta thẹn quá hóa giận: “Chị điên à, em chỉ muốn tốt cho chị thôi!”
Lâm Tô Diệp vuốt ngón tay, lại cảm thấy sảng khoái xưa nay chưa từng có.
Cô làm ra thái độ chị em tình thâm nói với Lâm Uyển Lệ một cách ý vị sâu xa: “Uyển Lệ, một cái vả này của chị cũng là tốt cho em thôi.”
Lâm Uyển Lệ tức giận: “Chị đánh em còn tốt cho em?”
Lâm Tô Diệp gật đầu, thản nhiên đáp: “Đúng đó, sao em có thể nói ra loại lời này được nhỉ? Em có tận mắt nhìn thấy không?”
Trong lòng Lâm Uyển Lệ chột dạ: “Đương nhiên em chưa từng thấy.”
Lâm Tô Diệp: “Em không tận mắt nhìn thấy vậy đó chính là bịa đặt. Không phải lão lãnh tụ đã nói chưa điều tra thì không có quyền phát ngôn hay sao. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài không những hại danh tiếng của anh rể em mà còn làm liên lụy đến đồng chí nữ người ta. Đến khi đó đồng chí nữ tìm em đối chất, tố cáo em bịa đặt vậy em phải làm thế nào? Đừng đến lúc đó không những công việc của em không giữ được mà còn làm liên lụy đến chồng em.”