Chương 42: Đừng trách
Tuy cô không biết chữ cho lắm, nhưng trích dẫn của lãnh tụ lại thuộc không ít theo loa phát thanh.
Nông thôn luôn có người tung tin đồn nói láo nhưng cũng không có người nào bị lao động cải tạo hoặc là bị xử phạt mà thường đều là tự mình giải quyết.
Nếu như bên bị bịa đặt lợi hại thì sẽ tìm tới cửa ép xin lỗi làm sáng tỏ, nếu như bên bị bịa đặt vô năng vậy chỉ có thể nén giận, hoặc là tìm đại đội ra mặt đòi công bằng.
Nhưng thế này cũng không cản trở cô dọa sợ Lâm Uyển Lệ, dù sao bọn họ cũng không biết quy tắc của bộ đội.
Lâm Uyển Lệ vốn đang tức giận bây giờ nghe thấy lời giải thích của Lâm Tô Diệp cũng không còn nổi nóng nữa.
Lâm Tô Diệp nhìn bộ dáng ngạc nhiên của cô ta mà trong lòng sảng khoái, lại bày ra vẻ lo lắng nhét củi vào trong lò bếp, thở dài bảo: “Uyển Lệ, chị chỉ muốn tốt cho em thôi, không cho em nói nhưng trái tim này của chị đã bị thắt chặt lại rồi, người phụ nữ đó, em có quen không?”
Lâm Uyển Lệ lắc đầu: “Sao em có thể quen được? Em chồng của em chỉ nói rất đẹp thôi.” Cô ta liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Tô Diệp, nặng nề bảo: “Cũng ngang chị.”
Từ nhỏ Lâm Uyển Tinh đã sống ở thành phố, khi Lâm Uyển Lệ kết hôn cô ta cũng không tới, Lâm Tô Diệp cũng chưa từng gặp bao giờ, em chồng không biết lại càng bình thường hơn.
Cho dù sau này Lâm Tô Diệp biết thân phận của Lâm Uyển Tinh cũng không có khả năng lấy chuyện này để chỉ trích gì mình.
Lâm Tô Diệp không nói nhiều nữa mà chỉ thở ngắn than dài đứng dậy.
Trong mơ cô phải ba lần mới tin, bây giờ cũng không có khả năng vừa nói đã tin, ít nhất phải bắt chẹt lần này đợi lần thứ hai đi.
Cô nhất định phải biết mục đích Lâm Uyển Lệ làm như vậy là gì.
Ông nội của cô và ông nội của Lâm Uyển Lệ là anh em cùng cha khác mẹ, cô gọi là ông cả.
Năm đó ông cả tòng quân khởi nghĩa, sau này làm cán bộ ở thành phố, bà cả chăm con trai ở lại nông thôn. Khi cách mạng thắng lợi xây dựng tổ quốc, bà cả không còn nữa, ông cả hơn bốn mươi tái giá lấy một cô vợ trẻ lại sinh thêm một đứa con trai út.
Vì con trai cả không có văn hóa nên ông cả cho cả nhà anh ta sống ở nông thôn, lại đón cháu gái cả và cháu trai cả vào thành phố sống chung với con trai nhỏ của mình rồi đi học bầu bạn.
Đứa cháu gái cả đó là Lâm Uyển Tinh, cô ta ghen tỵ với Lâm Uyển Tinh sao?
Cô ghen ghét Lâm Uyển Tinh thì lấy tôi và Tiết Minh Dực ra làm súng làm gì vậy má?
Sao cô khẳng định tôi sẽ tới bộ đội tìm Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Tinh làm loạn? Nếu như tôi không làm loạn thì sao?
Trong mơ kế hoạch của Lâm Tô Diệp cũng là đi tới bộ đội tìm Tiết Minh Dực hỏi cho ra nhẽ, bây giờ ngay cả hỏi cô cũng không cần phải hỏi.
Cho dù tình cảm của cô và Tiết Minh Dực thế nào thì cô vẫn tin vào nhân phẩm của anh, anh sẽ không làm loạn, Lâm Uyển Lệ đang bịa đặt.
Đến lúc đó cô nói với Tiết Minh Dực, Lâm Uyển Lệ không sợ Tiết Minh Dực tìm cô ta tính sổ sao? Vấn đề bịa đặt bôi nhọ tác phong của sĩ quan này, không sợ bị xử phạt ảnh hưởng đến công tác sao?
Lúc này Lâm Tô Diệp cảm thấy Lâm Uyển Lệ cũng ngu quá rồi, chỉ muốn cổ vũ mình đi tìm Lâm Uyển Tinh gây sự mà chưa từng nghĩ bị người vạch trần, sau này phải đối mặt thế nào.
Cô càng ngày càng chán ghét Lâm Uyển Lệ.
Hôm nay nói chuyện cũng đủ rồi, cũng không moi móc được nhiều lời hơn, vẫn nên đợi Lâm Uyển Lệ tới lần thứ hai rồi lại nói sau.
Cô nấu xong cơm vừa định đuổi Lâm Uyển Lệ đi thì bà Tiết ôm Toa Toa từ bên ngoài bức tường bóng đi vào.
Bà Tiết thích thể diện sợ xấu hổ, nhìn ra được Lâm Tô Diệp lạnh nhạt với người thân lại càng chủ động mời Lâm Uyển Lệ ở lại ăn cơm, trong họ hàng không thể để người đào bới lỗi sai.
Lâm Tô Diệp lại không nghĩ vậy, trong nhà khẩu phần lương thực có hạn làm sao có thể cho người chẳng liên quan gì ăn được? Cô ép buộc Lâm Uyển Lệ: “Năm ngoái khi em ghé thăm nói quên mang lì xì cho bọn trẻ cơ mà.”
Lâm Uyển Lệ: “…”
Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, người ta đều là xấu hổ không nhận, nhường tới nhường lui, vậy mà cô lại há mồm đòi!
Bà Tiết khều mũi chân vào cô vơi vẻ xấu hổ, thấy con dâu thẳng thắn như vậy chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, vội cười bảo: “Dì nó đừng trách, chị cháu nói đùa với cháu thôi.”
Lâm Uyển Lệ cũng cười hùa.
Lâm Tô Diệp lại cười hì hì, bảo: “Con không nói đùa đâu, tự Uyển Lệ nói mà.”
Cô ôm con gái từ trong lòng bà Tiết qua, lau nước miếng bên khóe miệng, dịu dàng bảo: “Đây là dì họ của con, dì muốn cho con tiền mừng tuổi đấy.”