Chương 413: Xấu đẹp, hiếu học 2
Chịu đựng được vài năm bà ta cũng đi, mẹ vừa đi cha đã không có tinh thần khí, chưa đến hai năm cũng đi theo.
Bây giờ nhìn thấy mẹ ruột vẫn có thể lớn tiếng mắng con trai khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy vô cùng gần gũi.
Cô không chết, con gái sẽ không có chuyện gì, cha mẹ cũng sẽ không gặp chuyện, mọi người đều có thể sống yên bình.
Về phần trong mơ em trai kết hôn với ai thì cô thật sự không biết, thấp thoáng nghe con nói cậu xấu bị người con gái đẹp lừa, sau này thế nào thì cô cũng không rõ nữa.
Một chuyến đi này của cô phải tìm cơ hội đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút, thuận tiện kêu bác sĩ nói bà ấy bớt nóng tính đi, bằng không dễ xảy ra chuyện.
Đừng thấy Châu Kim Tỏa cả ngày hùng hổ có sức lại vô cùng nghe bác sĩ trong bệnh viện, vì đó là lĩnh vực mà bà ấy hoàn toàn không hiểu.
Cha Lâm, anh hai Lâm và mấy đứa trẻ khác cũng ra ngoài đón.
Anh cả Lâm cùng chị cả về nhà mẹ đẻ, mấy đứa trẻ cũng đi cùng về đó, nói ngày mai sẽ về.
Một gia đình thân thiết hỏi han vài câu, trong sân lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Chị hai Lâm bận việc trong nhà bếp, chào hỏi một tiếng đã đi lo liệu thêm món cho Lâm Tô Diệp, làm một đĩa hành tây xào trứng gà to, lại cắt thêm một đĩa trứng vịt muối nhà mình tự muối.
Lâm Tô Diệp lần lượt xoa đầu cháu trai cháu gái, lấy kẹo và đồ ăn vặt cho bọn trẻ ăn khiến bọn trẻ vui vẻ cười híp cả mắt.
Cô đúng là hào phóng!
Mỗi lần cô về đều mang theo đồ ăn ngon!
Thật đúng là một người cô thơm thảo!
“Đừng ăn kẹo, ăn cơm trước đã!” Châu Kim Tỏa lớn tiếng quát, đám trẻ ngoan ngoãn cất kẹo đi một cách vô cùng nghe lời.
Toa Toa nhìn thấy mà vô cùng tò mò, ở nhà chưa từng có người lớn tiếng nói chuyện như vậy, anh cả anh hai cũng chưa bao giờ nghe lời như thế, bọn họ thật sự thú vị quá, khà khà.
Cha Lâm đón Toa Toa từ trong lòng Châu Kim Tỏa để bế, gắp trứng gà cho cô bé ăn.
Mọi người ngồi xuống, Lâm Tô Diệp nhìn thấy chị hai vẫn còn ở bên dưới làm việc mới gọi cô ta: “Chị hai, qua đây ăn cơm đi.”
Chị hai không nói nhiều, con người vô cùng dịu dàng hòa thuận, thậm chí còn hơi có cảm giác khúm núm, không dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt người ta.
Đặc biệt là khi trong nhà có khách, cô ta lại càng trông như muốn trốn đi.
Chị hai Lâm nghe cô gọi mình cũng cười, thấp giọng đáp: “Không sao, mọi người ăn đi, chị dọn dẹp trong bếp một tí, thuận tiện đối phó vài miếng là được.”
Vẻ mặt của Châu Kim Tỏa lập tức dài ra, bà ta không phải loại người có lời không nói, nhịn cục tức hoặc là ở sau lưng bóc phốt đó, lập tức bảo: “Qua đây ăn cơm! Cũng không có người nào bắt ép kêu cô ở lỳ trong bếp không cho lên bàn, cả ngày cô run lẩy bẩy cho ai nhìn hả? Thiệt tình, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở nhà mình cô phụ trách nấu cơm, chuyện trên bàn cơm này do cô quyết định cơ mà.”
Chị hai Lâm cũng không nổi giận mà vẫn cười khiêm tốn: “Mẹ dạy rất đúng, là con không đúng, con qua ăn cơm ngay đây ạ.”
Ngoài miệng cô ta nói ăn cơm nhưng vẫn đang làm việc.
Trong nồi còn nước nóng, cắt bánh mà Lâm Tô Diệp mang tới hấp lại, một lúc sau nóng lên là có thể ăn.
Anh hai Lâm đi qua giúp cô ta một tay, gọi cô ta: “Mau qua đây đi, đợi lát nữa cơm canh nguội mất.”
Châu Kim Tỏa cầm một bình rượu cao lương tới, nói con gái về phải uống hai chén.
Bà ta rót rượu cho cha Lâm, cha Lâm lại vội nói: “Anh không biết uống, các em uống đi.”
Châu Kim Tỏa: “Gì mà anh không biết uống, con gái về không biết uống cũng phải uống hai chén, cũng không cần anh đi ra đồng làm việc.”
Cha Lâm nhỏ giọng tranh luận: “Con rể cũng không tới còn cần anh uống cùng? Em muốn uống thì kêu thằng hai uống với em đi.”
Ông ấy không uống cũng bớt chút rượu, không phải sao?
Châu Kim Tỏa: “Gì mà em muốn uống? Còn không phải vì con gái về nên vui sao?”
Cha Lâm: “Rồi rồi rồi, em nói đúng hết, con gái về nên vui, uống, đều uống một chút đi.”
Châu Kim Tỏa kêu anh hai Lâm rót rượu.
Anh hai Lâm cầm bình rượu rót cho Châu Kim Tỏa và cha Lâm trước rồi lại rót cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Em không biết uống rượu, các anh uống đi.”
Anh hai Lâm rót cho cô út và chị hai một chén.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em có uống được không?”