Chương 412: Xấu đẹp, hiếu học 1
Thật sự cảm giác giống như ngồi xe qua núi vậy, vừa xấu vừa đẹp.
Lâm Thành Tài lại cảm thấy bản thân rất đẹp trai, trưởng bối đều nói lúc nhỏ anh ta lớn lên giống Lâm Tô Diệp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, cái miệng xinh đẹp.
Cũng chẳng ai biết ông trời đã làm gì với anh ta mà sau khi trưởng thành làn da vẫn trắng, đôi mắt to đó lại biến thành hẹp dài hơi xếch lên, sống mũi lại quá cao, vốn dĩ cái miệng rất xinh đẹp nhưng đặt chung với mũi lại trông có vẻ hơi mỏng, cằm lại có hơi dài, nhọn, rõ ràng không đủ dương cương.
Anh ta là điển hình của loại tách ngũ quan ra để nhìn, mỗi một bộ phận đều tinh tế ưa nhìn, nhưng ráp chung lại với nhau lại có hơi không hòa hợp, liếc mắt nhìn lại có hơi xấu bất ngờ!
Nếu như chỉ nhìn riêng anh ta còn cảm thấy vừa xấu vừa đẹp, nhưng bây giờ đứng chung với Lâm Tô Diệp lại trông xấu rất rõ ràng.
Tiểu Lĩnh nhìn Lâm Thành Tài: “Cậu út, cháu đã một thời gian không gặp cậu rồi, bất chợt nhìn vào thấy vẫn rất đẹp trai, nhưng cậu đứng chung với mẹ cháu. Mẹ ơi… mẹ cháu được cậu làm nền trông quá mức đẹp rồi!”
Lâm Thành Tài: “Cậu cảm ơn cháu đã không trực tiếp nói cậu làm nền quá mức xấu.”
Anh ta chào hỏi cô út, duỗi tay đi bế Toa Toa: “Đại bảo bối, để cậu út bế nào.”
Toa Toa đầy tháng đã từng gặp anh ta, cũng có ấn tượng với anh ta, chủ yếu là vì tướng mạo của cậu út rất xuất chúng, mang tới đả kích rất lớn đối với cô bé, rời đi sẽ quên nhưng vừa gặp được vẫn có thể nhớ lại.
Cô bé dùng bàn tay nhỏ chọc vào cái mũi to của cậu út: “Cậu út.”
Lâm Thành Tài kích động bảo: “Ôi chao, giỏi quá, Toa Toa biết gọi cậu út này.”
Đầy tháng cũng chỉ biết gọi cửu cửu thôi.
Toa Toa nhìn anh ta với vẻ khinh thường: “Cửu cửu xấu.”
Lâm Thành Tài: “Ôi đứa trẻ nhà cháu, sao lại tàn nhẫn như vậy hả? Nhưng biết nói chuyện là được rồi.”
Toa Toa cười khanh khách.
Châu Kim Tỏa nghe thấy giọng nói đi lên đón, người còn chưa tới mà tiếng cười sang sảng đã truyền tới trước: “Con gái lớn của chúng ta về rồi à.”
Châu Kim Tỏa cũng được tính là có dáng người cao gầy trong các phụ nữ, đôi lông mày vừa đen vừa dài, một đôi mắt to cũng sáng ngời hữu thần, cảm giác cả người vô cùng có tinh thần.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh lập tức lớn tiếng chào hỏi bà ngoại.
Châu Kim Tỏa vui vẻ lộ ra hàm răng trắng, liên tiếp đáp lời, lại nhiệt tình chào hỏi cô út, kêu bọn họ nhanh chóng vào nhà. Bà ấy thích thú duỗi tay bế Toa Toa, còn mắng con trai mình: “Đừng ôm Toa Toa, xấu như vậy sẽ dọa sợ đứa trẻ.”
Trước đây bà ấy cũng không ghét bỏ con trai xấu như vậy, bây giờ xem mắt không nghe theo sự sắp xếp khiến bất cứ lúc nào cũng tìm ra chuyện để mắng cho một trận.
Lâm Thành Tài: “Vẻ đẹp trai của con là ông trời đặt ra, mẹ mắng con cũng vô dụng.” Anh ta mời cô út vào nhà: “Mẹ anh có thể lải nhải như vậy đấy, em cũng quen rồi.”
Cô út liếc mắt nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Lúc nhỏ anh thật sự rất giống chị dâu em sao?”
Lâm Thành Tài: “Anh xin thề với trời!”
Châu Kim Tỏa mắng: “Đừng có dát vàng lên mặt mình, mẫu đơn không nở hoa còn không bằng cỏ đuôi chó.”
Cỏ đuôi chó còn có thể cho gia súc ăn, nhưng mẫu đơn không nở hoa có thể làm được gì?
Giống như con thôi!
Nghe giọng nói vang vọng của Châu Kim Tỏa, trong lòng Lâm Tô Diệp dâng lên một dòng nước ấm.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau giấc mơ đó, bây giờ nhìn thấy Châu Kim Tỏa và đợt tháng giêng cảm giác của Lâm Tô Diệp đã có sự thay đổi rất lớn.
Cái chết của cô trong mơ là mở màn của bộ phim, thân là nhân vật bia đỡ đạn hiển nhiên sẽ không kể về người thân cha mẹ của cô thế nào, sau này cô biến thành người trong suốt đi theo bên cạnh con cái mới biết một ít chuyện sau này.
Trong mơ sau khi cô chết cha mẹ chịu đả kích lớn, mẹ ruột vốn tính nóng như lửa, vào thời kỳ mãn kinh lại càng nóng nảy hơn, cuối cùng huyết áp cao dẫn đến trúng gió.
Bà ấy vừa ngã xuống, trong nhà đã là chị dâu cả làm chủ nhà, cha còn phải chăm sóc mẹ, cuộc sống trong nhà trải qua không được như trước cho lắm.
Sau này vẫn là Tiết Minh Dực từ tiền tuyến về nhà thăm người thân biết được tin tức này mới đưa Châu Kim Tỏa tới bệnh viện lớn chữa trị, để bà ấy ít nhất có thể tự lo liệu sinh hoạt. Nhưng với tính cách nóng nảy đó của Châu Kim Tỏa ngược lại cảm thấy không bằng không chữa để bà ta sớm được chết nhanh gọn, không thể chữa cho bà ta tiếp tục sống nữa, sống dở chết dở có tác dụng gì? Làm liên lụy người ta!