Chương 416: Con lỡ miệng, con thiếu đòn
Cha Lâm cười bảo: “Cái khác cha không dám nói nhưng ánh mắt tìm người của mẹ các con là tốt bậc nhất đấy. Con xem anh cả và chị cả con, anh hai và chị hai, không phải đều sống rất tốt sao?”
Mặc kệ mối quan hệ với mẹ chồng có thế nào, dù sao tình cảm vợ chồng vẫn tốt.
Lâm Thành Tài: “Cha, cha muốn tâng bốc mẹ con tìm cha là nhờ ánh mắt tốt chứ gì? Năm đó Liên Thắng Lợi cũng là…” Anh ta đột nhiên cắn phải lưỡi,vả nhẹ mình một cái: “Con lỡ miệng, con thiếu đòn.”
Lâm Tô Diệp: “Được rồi, đừng diễn nữa.”
Cô gắp thức ăn cho cô út, lấy một cái bánh bao đưa qua kêu cô út cứ thoải mái ăn no.
Châu Kim Tỏa: “Minh Xuân, chúng ta không gấp, thím ăn với cháu, chúng ta từ từ ăn, hôm nay cũng không ra đồng.”
Lâm Tô Diệp nhìn thấy mẹ thay mình tiếp đón cô út, mới ngồi bên cạnh cha lén nói chuyện với ông ấy.
Tuy mẹ cô đối xử với cô tốt nhưng tính nóng nảy, còn cha cô vừa ôn hòa vừa thân thiết, cho dù là chuyện của con gái ông ấy cũng để tâm, cho nên từ nhỏ tình cảm của cô với cha đã rất tốt, sau khi gả đi cũng rất thân với cha chồng.
Đương nhiên tình cảm mẹ con của cô với Châu Kim Tỏa cũng tốt, dù sao mẹ cô ngày thường mắng con trai, mắng chồng nhưng lại không mắng con gái, trong nhà có mỗi một đứa con gái là Lâm Tô Diệp, lớn lên lại xinh đẹp ngoan ngoãn, hoàn toàn không cần mắng.
Lâm Tô Diệp thấy mặt bên áo của cha rách vá lại có hơi kỳ quái, mới nhỏ giọng hỏi: “Cha, cha tự mình vá sao?”
Cha Lâm có hơi ngại ngùng, cười đáp: “Có phải rất xấu không?”
Lâm Tô Diệp: “Không, rất đẹp ạ.”
Cô lấy kim chỉ và kéo nhỏ trong túi bên hông mình ra, kêu cha Lâm cởi áo choàng ngắn xuống để cô cắt chỉ ra vá lại cho.
Châu Kim Tỏa không giỏi may vá thêu thùa, tay nghề may quần áo của bà ấy còn không bằng cha Lâm.
Vốn chị hai nói sẽ giúp khâu cho cha Lâm nhưng ông cụ lại ngại ngùng, dù sao cha chồng và con dâu cũng không phải cha đẻ và con gái, không tiện quá gần gũi, cho nên may vá đều là ông ấy tự mình làm, kêu cô ta may cho Châu Kim Tỏa là được.
Lâm Tô Diệp khâu xong áo cho cha Lâm, thấy trong túi ngực trái của ông ấy còn cài hai cái bút máy, không nhịn được mới cười bảo: “Cha, cha làm gì cứ phải cắm hai cái bút máy này, đều đã hỏng hết rồi.”
Cha Lâm có hơi ngại ngùng nhưng vẫn kiên trì: “Cứ để đó đi.”
Vốn dĩ tổ tiên ông ấy có gia cảnh tốt, trong nhà nuôi một thầy dạy sách, bác cả của ông ấy vẫn luôn đi học, sau này cha cũng học, nhưng khi đến phiên ông ấy thì trong nhà không còn ổn nữa.
Gia cảnh sa sút, để tiết kiệm tiền mới sa thải thầy dạy sách trước, tiếp đó giảm bớt người làm đứa ở, ông ấy và các anh em cũng phải ra đồng.
Sau này trong nhà bán ruộng bán nhà.
Tiếp nữa bác cả đi làm cách mạng, cha thì lại mất vì bệnh do thuốc phiện để lại, ông ấy vì nuôi mẹ già mới đi làm đứa ở cho nhà bác họ ở cùng thôn.
Cũng là trong cái rủi có cái may, sau này các địa chủ lớn như đám người bác họ bị bắn chết, mà gia đình ông ấy lại không sao.
Dù sao từ thời ông nội ông ấy đã bắt đầu phá sản rồi, đợi đến bác cả và cha ông ấy khi chia nhà đã không còn lại gì, cải cách ruộng đất cũng không đến được đầu bọn họ.
Ông ấy vẫn luôn ngưỡng mộ người đi học, nhưng vẫn luôn không có thời gian và cơ hội học hành cho nên không nhịn được mới muốn mô phỏng theo.
Bình thường quần áo cũng giặt thật sạch sẽ, là thật thẳng, mái tóc cũng sửa soạn sạch sẽ gọn gàng, cả người chú trọng và cẩn thận giống như người có văn hóa.
Sau này xã hội mới có lớp xóa nạn mù chữ, ông ấy rất vui vẻ muốn theo học, kết quả bị người ta đả kích cười nhạo, chất vấn có phải ông ấy nhớ thương cuộc sống địa chủ của tổ tiên, muốn học chữ làm địa chủ phục hồi khoảng thời gian đó không.
Ông ấy sợ bị người đả kích báo thù cũng sợ kéo chân bác cả, sợ rồi lại không dám học nữa.
Chuyện mà ông ấy trải qua từ nhỏ nhiều, biết lúc nào cũng phải cẩn thận, cúp đuôi mà sống, bằng không bất cẩn một chút sẽ dính vào chuyện, để an ổn, kiên định, không kéo chân bác cả làm cách mạng, ông ấy vẫn luôn cẩn thận mà sống.
Mọi người đều nói ông ấy nhát gan sợ chuyện, có đôi khi Châu Kim Tỏa cũng không nhịn được mà trêu đùa ông ấy gan còn nhỏ hơn con chuột.