Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417. Sai Rồi Sai Rồi!

Chương 417. Sai rồi sai rồi! Chương 417. Sai rồi sai rồi!

Chương 417: Sai rồi sai rồi!

Sau này cho dù ông ấy có cơ hội học cùng các con cũng hoàn toàn không có thời gian nữa, mỗi ngày đi làm mệt đến đầu váng mắt hoa, về nhà giúp chăm con chăm sóc người già, cứ hễ có chút thời gian rảnh là chỉ muốn nghỉ một lát, nào còn có sức mà học nữa?

Sau này làm nghề mộc cũng cần vẽ vạch, cho nên trong túi ông ấy cắm cái bút cũng không còn lạ nữa.

Dù sao ông ấy cũng không biết tại sao, cứ cắm cây bút trong túi áo là trong lòng ông ấy sẽ thoải mái hơn, cho dù người khác nói cũng không để ý.

Đương nhiên, ông ấy chưa bao giờ nói cho người khác biết tại sao ông ấy muốn cắm hai cây bút, ngay cả Châu Kim Tỏa ông ấy cũng không nói, mọi người chỉ nói ông ấy làm bộ làm tịch, ông ấy cũng không giải thích mà chỉ cười ha ha lắng nghe.

Lúc nhỏ Lâm Tô Diệp nghe thấy không ít người cười nhạo ông ấy, nói ông ấy giả tiên, mũi heo cắm hành giả làm voi, vì vậy cô còn kêu anh hai đi đánh bạn học nam đó.

Cô lấy bút máy ra thử, quả nhiên đều đã hỏng hết, một cái không có đầu, một cái thì ống đựng mực đã vỡ, đầu tòe, phỏng chừng là người khác ném đi rồi cha nhặt về.

Tiểu Lĩnh nghe thấy Lâm Tô Diệp nói bút máy của ông ngoại không tốt, cậu bé lập tức cầm của mình chạy tới: “Ông ngoại, của cháu cho ông… mượn dùng, đợi khi nào cháu lên lớp năm lại trả cho cháu là được.”

Đây là Tiểu Thẩm tặng cho cậu bé, cậu bé không tiện nói cho người khác, vậy cho ông ngoại mượn đi.

Khà khà, dù sao cậu bé cũng không dùng.

Cha Lâm cười đáp: “Đứa trẻ ngoan, ông ngoại không biết chữ cũng không biết viết, chỉ lãng phí thôi, cháu cầm về chăm chỉ học hành.”

Tiểu Lĩnh trừng to mắt: “Ông ngoại, không biết thì học ạ! Biết chữ rất đơn giản, ông học theo phiên âm, sau đó lại học cách viết, rồi ông cứ cầm từ điển tra thôi ạ.” Cậu bé vỗ Lâm Tô Diệp: “Bây giờ mẹ cháu, bà nội cháu đều học biết chữ hết, ông ngoại, ông cũng không thể rớt lại đâu đó!”

Lâm Thành Tài cười ha ha: “Thôi bỏ đi, đã già rồi còn học văn hóa, không phải khiến người chê cười sao?”

Châu Kim Tỏa giơ tay đánh bốp vào đầu con trai: “Con nói xong chưa? Con chê cười đi, thằng mất dạy nhà con!”

Tuy rằng ngày nào bà ấy cũng trêu ông cụ cắm bút giả bộ làm người có văn hóa, luôn muốn kêu ông ấy vất bút đi, nhưng bà ta nói thì được, còn người ta nói thì không được.

Cứ hễ bà ấy nghe thấy ai chê cười ông cụ là mũi heo cắm hành giả làm voi là bà ấy dám cầm cọng hành cắm vào mũi đối phương ngay, cho nên người chê cười cha Lâm đều không dám nói trước mặt bà ấy.

Tiểu Lĩnh thấy thế, lập tức nổi lên dục vọng thể hiện, vụt cái nhảy xuống đất lấy cặp sách của mình qua, cậu bé mang theo cả giấy bút vở và sách, dù sao hai ngày này cũng phải làm bài tập về nhà.

Cậu bé loạt soạt bắt đầu viết bảng chữ cái phiên âm, viết cả cách viết và những chữ thường gặp.

Trước đây cậu bé bị Lâm Tô Diệp giám sát học một lần, sau này bà Tiết học cậu bé lại dạy qua vài lần nên lúc này nhắm mắt cũng không ghi sai nữa.

Cậu bé viết, Toa Toa bắt đầu đọc thuộc lòng: “A ba chư…”

Cha Lâm ngạc nhiên: “Toa Toa bảo bối, cháu đang đọc thuộc lòng gì vậy?”

Toa Toa chỉ vào cái mà Tiểu Lĩnh đang viết.

Cha Lâm vô cùng thích thú: “Ôi chao, thật đúng là bảo bối lớn, nhỏ như vậy đã học được rồi.”

Ba đứa cháu trai cháu gái vừa nghe thấy ông nội khen người khác cũng sáp tới.

Tiểu Lĩnh dạy cha Lâm cách đọc phiên âm.

Cha Lâm chiều con trẻ không khác gì bà Tiết, cảm thấy đứa trẻ làm gì cũng đáng yêu, kêu đọc thì đọc.

Một già một trẻ đọc như vậy, ba đứa trẻ nhà anh hai Lâm vốn còn ngại ngùng nhưng lúc cũng không quan tâm đi học hay là không đi học đều tranh nhau đọc theo, tuy rằng giọng to nhưng phần lớn đều đọc sai.

Dù cha Lâm muốn làm người có văn hóa nhưng mấy đứa con lại không thích đi học đến vậy, cũng chỉ có anh cả Lâm đi học hết cấp một.

Mấy đứa trẻ hàng cháu cũng không có bầu không khí học hành.

Cũng không chỉ nhà bọn họ, dù sao bầu không khí ở thời điểm này cũng là như thế, toàn thôn không có mấy đứa trẻ lớn đi học, cùng lắm là trẻ con chưa đến mười tuổi học hai năm sau đó về nhà kiếm công điểm mà thôi.

Toa Toa vốn ở trong lòng ông ngoại rất thoải mái, đột nhiên có vài đứa trẻ vây tới oai oái oai oái còn đọc sai hết, khiến cô bé nghe mà có hơi hoang mang.

Sai rồi sai rồi!

Tiểu Lĩnh cũng không sửa lại, chỉ lo dẫn dắt mọi người đọc to, vô cùng có cảm giác thành tựu.

Bình Luận (0)
Comment