Chương 422: Anh ta sợ phụ nữ! 4
Cha Lâm phụ họa con gái: “Em ép con trai lấy vợ, không tìm em còn tìm anh sao?”
Châu Kim Tỏa đánh ông ấy một cái: “Sao anh không cản? Không tìm anh thì tìm ai?”
Cha Lâm: “Anh cản sao? Nhà mình không phải do em quyết định sao?”
Châu Kim Tỏa: “Anh nhìn anh xem, lá gan còn nhỏ hơn con chuột, em không cho anh nói chuyện sao?”
Lâm Tô Diệp vội vàng nói: “Mẹ, sao cha mẹ lại cãi nhau vì một chuyện chưa xảy ra? Mẹ không ép chú ba lấy Trương Hắc Ni vậy hai đứa bọn nó sẽ không đánh nhau, cha mẹ vẫn tiếp tục sống cuộc sống yên bình.”
Châu Kim Tỏa vỗ đùi: “Con nói rất đúng, suýt chút nữa mẹ phạm lỗi rồi.”
Bị Lâm Tô Diệp lấy sự thật ra giảng đạo lý như vậy, ngược lại Châu Kim Tỏa cũng nghe lọt tai, tạm thời không ép anh ba đính hôn với Trương Hắc Ni nữa.
Cha Lâm biết con gái khuyên được, lời như vậy ông ấy và hai đứa con trai nói cũng vô dụng. Bà ấy lại bằng lòng nghe con gái vì con gái gả cho Tiết Minh Dực, Tiết Minh Dực lợi hại lại có kiến thức, hiển nhiên con gái cũng hiểu biết hơn.
Châu Kim Tỏa khâm phục người giỏi giang cũng tin phục người có tài.
Nhưng bà ấy nhìn trúng Trương Hắc Ni, muốn cho người ta làm con dâu mình, nói thật không ép con trai cũng được, nhưng con trai không chịu gặp mặt Trương Hắc Ni, chưa thử một lần đã nói không được, không phải là khiến người tức giận hay sao?
Bà ta phó thác cho con gái: “Vậy con khuyên thằng ba đi, kêu nó thử ở chung với Trương Hắc Ni xem. Đứa trẻ Hắc Ni này rất thích thằng ba, còn khen nó đẹp trai hơn trước. Con xem, nếu như không thích có thể nói ra lời như vậy được sao?”
Cha Lâm: “Thằng ba lớn như vậy cũng có ý kiến của riêng mình, lời của mẹ ruột còn không nghe, nó sẽ đi nghe lời chị gái sao?”
Phải tiêm một mũi đề phòng cho bà cụ trước, nói không được đừng đổ cho con gái không ra sức.
Châu Kim Tỏa: “Không nghe thì kêu Minh Xuân đánh nó!”
Cha Lâm: “Em nhìn em xem, lại nói lời khó ở, em muốn đánh thì kêu thằng cả thằng hai đánh, cho dù em kêu nó quỳ xuống tự đánh mình, nó còn dám chạy sao?”
Tính cách của cha Lâm dịu dàng ôn hòa, nói chuyện cũng chậm rãi ung dung, rất am hiểu giúp bà cụ xuôi khí.
Châu Kim Tỏa: “Được rồi, đừng rót thuốc mê cho em nữa, em nói không được nhưng có lẽ con gái nói chuyện lại được.”
Lâm Tô Diệp nói cô sẽ thử xem sao.
Ăn cơm tối xong Tiểu Lĩnh hào hứng vui vẻ sắp xếp cho cả nhà bà ngoại học biết chữ cùng cậu bé, học sinh chính là ông ngoại và ba đứa con nhà cậu hai.
Cho dù anh họ lớn hơn cậu bé cũng bị bản lĩnh bắn ná thun của cậu bé thu phục mà ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Lĩnh hào hứng ở nơi đó gân cổ lên dẫn mọi người đọc phiên âm, cổ họng cũng sắp gào rách: “Bà nội cháu còn có thể học, mọi người cũng có thể, cố lên!”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Tiết.
Vì Lâm Tô Diệp đã dẫn cô út và đám trẻ về nhà mẹ đẻ nên trong nhà chỉ còn lại bà Tiết và anh ba Tiết.
Anh ba Tiết nhìn cơm canh đối phó trên bàn mới tủi thân bảo: “Mẹ, sao mẹ không nấu cơm tử tế đi ạ?”
Bà Tiết hừ một tiếng: “Người cũng không có ở nhà còn nấu cơm làm gì?”
Bà ta đang nhớ cháu trai lớn đây, cảm thấy làm người không thể quá hào phóng, thả cháu trai lớn về nhà bà ngoại, nhà họ Lâm đó cũng náo nhiệt hẳn lên còn nhà mình thì lại lạnh lẽo.
Ôi, làm người phải hào phóng một chút, qua hai ngày nữa cháu trai lớn sẽ về thôi.
Lại liếc mắt nhìn anh ba Tiết phiền lòng này khiến tâm trạng của bà ta lập tức lại kém đi rất nhiều, sao mình lại sinh ra cái thứ này cơ chứ?
Anh ba Tiết không được làm người lặng lẽ ăn bánh cuộn đen và dưa muối, còn muốn khuyên bà Tiết ăn cơm, đừng đói bụng.
Bà Tiết: “Tống Ái Hoa muốn tìm tên đồ tể bán thịt heo, mày cũng mau ly hôn đi.”
Anh ba Tiết than thở: “Khi ấy cũng không đăng ký kết hôn, chỉ có giấy hôn thú do đại đội viết.” Hoàn toàn không cần ly hôn.
Bà Tiết: “Vậy kêu cô ta mau chóng chuyển hộ khẩu đi, sau này khẩu phần lương thực của cô ta không ở thôn mình nữa.”
Bà Tiết không hề đau lòng một chút nào, còn tiếp tục đâm vào tim anh ta: “Lúc đầu tao đã nói mày đừng vội đi kết hôn, nhưng mày thì sao, cứ khăng khăng nói chính là cô ta, muốn sống cả đời với cô ta. Kết quả chỉ khảo nghiệm có một chút như vậy đã không chịu được rồi, không phải chỉ kêu cô ta kiếm tám công điểm thôi sao, cô ta còn chẳng thèm cố gắng lấy một lần đã đi tìm đồ tể rồi.”
Anh ba Tiết cũng không chịu nổi nữa mà bật khóc tu tu, khóc giống y như lúc nhỏ.
Dù sao trong nhà cũng không có ai, chỉ có mẹ anh ta nên anh ta khóc thì đã làm sao.
Nhìn anh ta khóc mà trái tim của bà Tiết thật… sảng khoái cực kỳ!
Ôi chao, thế này cũng dễ chịu quá trời ơi.