Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 423 - Chương 423. Tao Vẫn Chưa Chết Đâu

Chương 423. Tao vẫn chưa chết đâu Chương 423. Tao vẫn chưa chết đâu

Chương 423: Tao vẫn chưa chết đâu

Vả một cái xong lại cho thêm miếng táo đắng: “Đừng hu hu nữa, tao vẫn chưa chết đâu.”

Anh ba Tiết lau nước mắt: “Mẹ, mẹ kể chuyện xưa về người cậu ngốc cho con giống như lúc nhỏ đi.”

Đàn ông cho dù lớn bao nhiêu tuổi gặp phải chuyện phiền lòng đều muốn làm nũng với mẹ.

Bà Tiết cười lạnh, đứng dậy cầm từ điển lớn của Lâm Tô Diệp đập xuống trước mặt anh ta: “Không có vợ buổi tối nhàn phát hoảng rồi chứ gì? Học cho tao, học đến chết!”

Bà ta nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ba Tiết mới đánh anh ta một cái: “Học tốt văn hóa nói không chừng lại tìm được một cô vợ cán bộ!”

Anh ba Tiết: “Oa…”

Khóc càng lớn tiếng hơn, anh ta không muốn học đâu!

Lâm Gia Đồn.

Lâm Tô Diệp gọi Lâm Thành Tài cùng ra ngoài đi dạo.

Lâm Thành Tài mặc áo bông, rùng mình một cái: “Chị, ban ngày còn được chứ buổi tối lạnh lắm, tản bộ làm gì? Chị cũng thời thượng thật.”

Cô út liếc mắt nhìn anh ta.

Lâm Thành Tài lập tức cười đáp: “Đi đi đi, em cầm đèn pin.” Anh ta còn hỏi cô út: “Minh Xuân, em đi không?

Cô út đi theo.

Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em chơi với Toa Toa đi, chị với cậu út nói chút chuyện.”

Lâm Thành Tài: “Đúng, em yên tâm đi, thôn bọn anh không có lưu manh.”

Châu Kim Tỏa mắng: “Lưu manh thấy con xấu cũng chạy mất dép, làm gì còn lưu manh nào?”

Lâm Thành Tài vội vàng kéo Lâm Tô Diệp ra ngoài, mẹ anh ta chỉ cần mở đầu không mắng đủ năm câu là không ngậm miệng được.

Lâm Tô Diệp nói với anh ta: “Em nhìn thấy chưa, chỉ cần em không thuận theo ý mẹ chúng ta, mẹ sẽ luôn thấy em chướng mắt, luôn mắng em.”

Lâm Thành Tài mang vẻ mặt đau khổ: “Chị, vậy chị nói em phải làm sao? Em thật sự không thích Trương Hắc Ni, lúc nhỏ cô ta đánh em, em ghét cô ta lắm, không có khả năng lấy cô ta.”

Lâm Tô Diệp nghĩ xem nên nói với anh ta thế nào.

Cô xem lại quyển sổ nhỏ của mình, trên đó có thứ mà Tiết Minh Dực dạy cũng có tổng kết của bản thân cô.

Cô cảm thấy em trai và mấy người Lâm Uyển Tinh khác nhau.

Lâm Uyển Tinh là mâu thuẫn địch và ta, không những phải giải quyết vấn đề mà còn phải chèn ép đối phương, giải quyết đối phương.

Còn em trai là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, phải lấy giải quyết vấn đề làm chính, không lấy chèn ép đối phương làm chính, thậm chí còn phải an ủi đối phương, giống với đám người chính ủy viên Phùng và chủ nhiệm Cao làm công tác tư tưởng cho các chiến sĩ.

Đi bộ đội thăm người thân, cô cũng không đi uổng công mà học được không ít thứ, còn đọc qua quyển sổ nhỏ của một vài cán bộ làm công tác tư tưởng chính trị thế nào, cũng học được vài cách.

Phải giải quyết vấn đề.

Đi được vài bước, trong lòng cô đã có tính toán, quyết định loại trừ từng cái một.

Cô hỏi: “Em trai, có phải em có người yêu rồi không?”

Lâm Thành Tài vội lắc đầu: “Không có không có.”

Lâm Tô Diệp: “Có người mình thích rồi?”

Lâm Thành Tài gãi đầu: “Cũng không thể tính là thích, chỉ là cảm thấy rất tốt thôi.”

Nữ thanh niên trí thức mà anh ta nói là Diêu Quế Trân, trắng trẻo xinh xắn, có văn hóa, nụ cười ngọt ngào, khi nói chuyện với đồng chí nữ và cán bộ rất dịu dàng ôn hòa, nhưng đối với những xã viên nam như bọn họ lại rất lạnh lùng, dù sau sao gặp qua vài lần cô ta đều không nhìn thẳng vào anh ta.

Cô ta chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều chàng trai.

Đương nhiên anh ta cũng chỉ thấy tốt chứ không theo đuổi, vì dù sao cũng tự mình hiểu lấy bản thân không xứng với người ta.

Nhưng cũng không cản trở anh ta lấy mục tiêu này để chặn miệng mẹ anh ta lại.

Lâm Tô Diệp nghe giọng điệu của anh ta: “Bản thân em cảm thấy hy vọng không lớn, người ta chắc chắn sẽ không thích em nên em xác định muốn tìm một đối tượng khác?”

Lâm Thành Tài rầu rĩ ừm một tiếng.

Lâm Tô Diệp: “Nếu đã muốn tìm một người khác vậy tại sao không thể thử với Trương Hắc Ni? Em từ chối chuyện hôn nhân này là đơn thuần phản đối sắp xếp của mẹ, hay là thật sự ghét Trương Hắc Ni?”

Lâm Thành Tài cảm thấy mình thật sự rất không thích người ngang ngược như Châu Kim Tỏa, ở nhà nói một là một cũng thôi đi, ngay cả chuyện hôn nhân của ba đứa con trai cũng phải do bà ấy quyết định. Cô vợ đó là tìm cho bà ấy hay là tìm cho con trai? Anh ta không thể giống anh cả anh hai nghe lời bà ấy được.

Lâm Tô Diệp thấy anh ta cứng họng mới cười đáp: “Đừng ra vẻ nữa, cái điểm cố chấp này của em giống y như mẹ chúng ta.”

Nhưng bộ dáng sợ hãi đó lại thừa hưởng từ cha.

Bình Luận (0)
Comment