Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424. Chẳng Thèm Tin

Chương 424. Chẳng thèm tin Chương 424. Chẳng thèm tin

Chương 424: Chẳng thèm tin

Lâm Thành Tài vẫn không chịu phục: “Em không nóng nảy như mẹ chúng mình càng không nhát gan như cha chúng ta, cha chúng ta chưa bao giờ dám phản đối mẹ.”

Trước đây Lâm Tô Diệp cũng không hiểu nhưng bây giờ mình đã kết hôn có con, ở chung với cha mẹ chồng và các chị em dâu mới hiểu rõ cha chưa chắc đã là sợ vợ mà là yêu. Tiết Minh Dực cũng chưa bao giờ từng lớn tiếng với cô, càng không trực tiếp phủ định và phản đối cô, là sợ cô sao? Đương nhiên không phải, nghĩ đến đây trong lòng cô lại ngọt ngào.

Giọng nói của cô cũng dịu dàng hơn: “Mẹ chúng ta cũng không phải người không nói đạo lý, mẹ nói không ép em, em còn có gì để phản đối nữa?”

Muốn dựa vào phản kháng cha mẹ để thể hiện tinh thần chống đối của mình? Không có cửa đâu.

Lâm Thành Tài sững sờ: “Mẹ chúng ta thật sự không ép em? Mẹ dễ nói chuyện như vậy sao?”

Anh ta chẳng thèm tin!

Lâm Tô Diệp: “Chị làm chứng, em có gì không tin nữa?”

Lâm Thành Tài: “Mẹ chúng ta chỉ thiên vị chị thôi.”

Lâm Tô Diệp: “Bây giờ nói em thôi, em muốn chuyển chủ đề nói chuyện này sao? Vậy một tối có thể nói thành nghìn vạn chủ đề.”

Công tác tư tưởng chính trị có một nội dung chính rất lớn chính là kiêng kỵ chuyển hướng đề tài.

Lâm Thành Tài nhìn Lâm Tô Diệp, tuy rằng bên ngoài tối thui không nhìn rõ ngũ quan nhưng sao anh ta lại cảm thấy chị mình đã khác trước đây rồi, đi một chuyến tới bộ đội trở về đã trưởng thành rồi sao, có phong thái của nữ cán bộ.

Anh ta gật đầu: “Em tin.”

Lâm Tô Diệp: “Vậy em ghét Trương Hắc Ni không?”

Lâm Thành Tài theo bản năng định nói ghét, em ghét cô ta muốn chết, nhưng khi thật sự phải nói hai chữ chán ghét này lại nghẹn lại, anh ta rầu rĩ bảo: “Cô ta vừa đen vừa xấu, còn dữ như vậy, lại còn thích đánh người.”

Lâm Tô Diệp: “Mấy năm gần đây em chưa từng nói chuyện chính diện với cô ấy, cũng không nhìn kỹ người ta phải không?”

Lâm Thành Tài thừa nhận.

Lâm Tô Diệp: “Bây giờ người ta không đen, lớn lên cũng rất đẹp, sau này không cho phép nói người ta đen và xấu nữa, còn đẹp hơn em nhiều.”

Nếu không ưa nhìn, mẹ cô còn có thể nhìn trúng được sao, nhìn chị cả và chị hai mà bà ấy tìm xem, bộ dáng đó phải qua cửa trước đã.

Vấn đề đen và xấu đã giải quyết xong, giờ giải quyết chuyện Lâm Thành Tài nói đánh nhau.

Lâm Tô Diệp: “Em không thích Trương Hắc Ni có phải vì lúc nhỏ đánh nhau nên em ghi thù không? Lần đó Trương Hắc Ni cầm bút máy đâm em sao chị lại nhớ là em nói người ta là trứng đen nhỉ?”

Lâm Thành Tài thề thốt phủ nhận: “Không phải em, mới đầu là bọn họ mắng chứ em cũng có mắng đâu, kết quả cô ta lên lớp ngồi đó khóc, em còn an ủi cô ta nhưng cô ta không những không biết ơn, còn chửi em xấu.”

Lâm Tô Diệp: “Vậy chắc chắn có hiểu lầm rồi, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy em xấu, cô ấy còn nói với mẹ chúng ta em lớn lên rất đẹp trai, rất thích em, bằng không có thể đồng ý làm thông gia với mẹ chúng ta được sao?”

Gì cơ?

Đúng thật là gót chân đột nhiên bị sét đánh trúng.

Trương Hắc Ni nói anh ta đẹp trai?

Anh ta chẳng thèm tin!

Năm đó cô ta mắng anh ta là gì nhỉ?

Nói anh ta xấu, mũi đã to còn cao như vậy, mặt dài như thế, một giọt nước mắt phải chảy mất nửa năm, cằm thì nhọn như vậy, quấn dây thừng lên có thể làm thành cái dùi, miệng trông không lớn mà lúc cười lên lại kéo đến tận mang tai.

Anh ta tức giận mắng cô ta là đồ trứng đen!

Cô ta chửi anh ta xấu như quỷ!

Anh ta túm tóc cô ta, cô ta cầm bút máy đâm anh ta.

Từ đó nhìn thấy nhau là ghét.

Cô ta thích anh ta sao?

Bỏ đi trời!

Cô ta thích anh ta nhưng anh ta vẫn không thích cô ta đâu nhé!

Đồ trứng đen!

Lấy về nhà ban ngày là một cô vợ đến ban đêm vợ lại mất tiêu, không thắp đèn thì không thấy người đâu nữa! Có khác gì với lấy nửa cô vợ!

Ha ha.

Đừng có mơ!

Lâm Tô Diệp: “Cho dù lúc nhỏ từng đánh nhau, có lẽ có sự hiểu lầm mà cũng có lẽ là có thành kiến nhưng người đã trưởng thành rồi, bây giờ ai còn chấp nhặt chuyện lúc nhỏ nữa?”

Lâm Thành Tài gãi đầu, cũng đúng.

Lâm Tô Diệp: “Em tìm người ta nói cho rõ chuyện lúc nhỏ trước, là hiểu lầm thì giải, có gì không đúng thì xin lỗi, nếu cô ấy không đúng thì em nói thẳng để cô ấy xin lỗi. Đừng người đã lớn rồi vẫn luôn vướng mắc chút chuyện lúc nhỏ nữa, có thấy mất mặt không, không rộng lượng tí nào.”

Lâm Thành tài nghe thấy nói đi tìm Trương Hắc Ni lập tức sắc mặt thay đổi, liên tục lắc đầu: “Không đi không đi, em sớm đã không còn tính toán nữa, em thật sự không ghi thù nữa rồi.”

Bình Luận (0)
Comment