Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426. Anh Đã Phục Chưa

Chương 426. Anh đã phục chưa Chương 426. Anh đã phục chưa

Chương 426: Anh đã phục chưa

Anh ta vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tiết Minh Xuân.

Khi ấy anh rể đã sớm quay về bộ đội, cha mẹ sợ một mình chị ở nhà mẹ chồng bị bắt nạt mới phái anh ta đi đưa đồ, nhân cơ hội xem nhà họ Tiết trải qua cuộc sống thế nào.

Anh ta đã mười lăm tuổi, dáng người dong dỏng cao, đang là thời kỳ con trai tự tin và tự đắc, cảm thấy mình là thiên hạ vô địch.

Anh ta đeo túi tiền trên lưng ngồi xe đi thăm chị gái, dọc đường hỏi thăm đường đến nhà họ Tiết, vào thôn lại hỏi thăm cửa ở đâu, kết quả vừa vào trong ngõ đã nhìn thấy từ trong cửa nhà đó có hai người bay ra… một cô gái kêu oai oái đuổi theo một thanh niên khóc tu tu.

Thanh niên chạy như bay cuối cùng lại chạy không lại cô ấy, bị cô ấy đuổi kịp ấn vào trong đống bùn lầy bên cạnh đánh một trận ra bã!

Thanh niên bị cô ấy đấm liên tục kêu thảm thiết hô cứu mạng, xung quanh nhiều người như vậy đều thò đầu vào xem nhưng lại không có một người nào dám cứu!

Khi ấy anh ta nhìn thấy miệng cũng không khép lại được, quên mất phải đi tới nhà chị gái mà chỉ ở nơi đó xem náo nhiệt.

Cô ấy vừa đấm vừa quát hỏi: “Tiết Minh Tường, anh đã phục chưa?”

Nếu như anh ba Tiết dám nói không phục thì cô ấy sẽ đánh tiếp, cuối cùng không thể không xin tha nói đã phục rồi.

Khí thế đó khiến Lâm Thành Tài xem náo nhiệt cũng sợ đến rùng mình.

Khi ấy Lâm Thành Tài đã bị dọa sợ, con mẹ nó quá hung dữ!

Anh ta vừa nghe ngóng được đó chính là con gái nhà họ Tiết, là em chồng của chị anh ta!

Cô ấy mới mười hai tuổi thôi?

Con mẹ nó đây là con gái sao? Mẹ nó đây là người á hả?

Tiết Minh Tường bị đánh máu mũi phun ra, nằm sấp trên đất khóc: “Sao mệnh tôi lại khổ thế này, dính phải đứa em gái ngốc như thế, hu hu…”

Lâm Thành Tài vội vàng hỏi cô ấy ngốc ở đâu, rõ ràng khi đánh người lưu loát như vậy, tuổi còn trẻ mà đã như hung thần.

Sau khi Tiết Minh Tường biết được anh ta là ai khóc còn vô cùng đau lòng hơn: “Tôi chỉ nói đùa với chị hai thôi mà Minh Xuân đã nói tôi muốn giở trò lưu manh! Tôi oan uổng bao nhiêu! Tôi có dám giở trò lưu manh với chị hai đâu? Đi cả thôn này nghe ngóng thử xem nào có chú út nào không nói đùa với chị dâu đâu? Sao tôi lại bị đánh chứ?”

Tiết Minh Tường túm lấy Lâm Thành Tài kể khổ một thôi một hồi.

Anh ta nào có lưu manh đâu?

Chị hai lớn lên ưa nhìn còn không cho phép người ta nhìn sao?

Chỉ vì số lần anh ta nhìn nhiều nên đánh anh ta sao?

Còn có thiên lý không?

Anh ta nói em gái vào tháng giêng một năm ấy sặc khói bếp lò trúng độc hôn mê hai ngày hai đêm, sau khi tỉnh lại đầu óc không được tỉnh táo, thi thoảng sẽ hồ đồ, hơn nửa đêm tỉnh dậy đòi đánh lưu manh.

Mới đầu còn đỡ, sức nhỏ náo loạn một chút cũng thôi đi, đợi sau khi cô ấy chín tuổi đột nhiên sức vượt qua anh ta, hở tí là vồ lấy anh ta đánh lấy đánh để!

Bạn nói xem cô ấy đã hồ đồ, ghi thù lại còn đấm nhau giỏi nữa!

Hai người bọn họ khiêng gỗ, anh ta đưa đầu to cho cô ấy, xuống sườn núi kêu cô ấy đi đằng trước, lên núi kêu cô ấy đi đằng sau.

Cô ấy nghĩ ra lại đánh anh ta một trận.

Cô ấy ngốc? Cô ấy ngốc chỗ nào? Rõ ràng cô ấy chỉ đang giả ngốc mượn cớ đánh người thôi!

Nhưng cha mẹ nói cô ấy ngốc, kêu anh ta làm anh trai nên nhường em gái.

Cô ấy còn cần anh ta nhường? Cô ấy suýt thì lên trời luôn rồi!

Anh ta kéo Lâm Thành Tài khóc lóc một hồi, trực tiếp khóc thành bóng ma gấp đôi cho Lâm Thành Tài.

Anh ba Tiết chính là một người cao lớn hơn một mét tám lận!

Lâm Thành Tài tới nhà họ Tiết một chuyến đã biết chị mình sẽ không bị bắt nạt mà còn vô cùng thoải mái.

Cha chồng đối xử với cô rất tốt, anh cả chị cả cũng quan tâm cô, tuy rằng mới đầu mẹ chồng có hơi ý kiến nhưng biết cô ấy có thai cả ngày cũng hỏi han: “Vợ Minh Dực, cô muốn ăn trứng trần hay là trứng luộc? Có muốn thêm thìa đường đỏ không?”

Đặc biệt là cô em chồng đó, mẹ cô ấy nói cô ấy ngốc, anh ba của cô ấy nói cô ấy dữ giống như con sói con nhưng lại đối xử với chị anh ta rất tốt.

Chị anh ta không có em gái coi cô ấy như em gái ruột, cô ấy cũng dính chị gái của anh ta.

Bình Luận (0)
Comment