Chương 427: Bóng ma
Anh ta về nhà kêu cha mẹ yên tâm, chị anh ta ở nhà chồng vừa không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cũng không có vấn đề chị dâu em chồng, rất tốt.
Chị gái thì rất tốt, còn anh ta lại bị Tiết Minh Xuân dọa cho sinh ra bóng ma nặng hơn.
Sau khi Lâm Tô Diệp nghe anh ta nói xong cũng cạn lời rất lâu, nói lời an ủi: “Cũng làm khó em rồi, dù sao nhà mình cũng có gien nhát gan của cha mà.”
Cô nói với giọng dịu dàng: “Em trai, Minh Xuân không dọa người như vậy đâu, em ấy chưa bao giờ đánh người lung tung cũng chưa từng đánh em, đúng chứ?”
Lâm Thành Tài nghĩ thấy cũng đúng, ngoại trừ lần đầu tiên gặp được Tiết Minh Xuân là cô ấy rất hung dữ ra, sau này gặp qua vài lần cô ấy cũng không còn dữ như vậy nữa, còn rất thích cười, ngô nghê giống như một đứa trẻ tám chín tuổi, cũng không phải là ngốc thiểu năng mà chắc hẳn nên nói là khờ đi? Đầu óc rất thẳng, rất thật, sẽ không bao giờ giở tâm nhãn, nhìn thấy ai không thuận mắt thì cho một đấm ngay.
Thật ra anh ta vẫn rất thích cô ấy vì cô ấy đối xử với chị gái tốt.
Nhưng Tiết Minh Xuân tốt không có nghĩa Trương Hắc Ni không đáng sợ!
Sau lần đầu tiên gặp được Tiết Minh Xuân, anh ta trên đường từ công xã trở về đi qua bể ủ phân của đại đội chỉ nhìn thấy Trương Hắc Ni vung cái móc hai lưỡi đào phân đánh nhau với người ta, còn chọc thủng hai lỗ trên mông một người đàn ông.
Trong nháy mắt, lòng tự tin và sự đắc ý mang tới từ dáng người đã phụt cái tan thành mây khói hết.
Trương Hắc Ni cũng để lại một bóng ma mẫu dạ xoa trong lòng anh ta.
Đương nhiên sau này anh ta nghe cha mẹ nói cũng không trách Trương Hắc Ni người ta một tí nào cả, có vài người đàn ông miệng tiện, tay tiện, luôn muốn chiếm lời của đồng chí nữ.
Cả ngày bọn họ đi làm nhàm chán, không phải là đám đàn ông tụ tập nói lời thô tục chà đạp khuê nữ và cô vợ nhỏ thì chính là sáp vào trong nhóm con gái, sờ ngực một cái sờ mông một cái, khiến cho các cô gái lớn đều la ó kêu gào.
Các cô gái chưa chồng và các cô vợ nhỏ da mặt mỏng thường ngại ngùng thấy bọn họ là trốn, có vài người phụ nữ lớn tuổi hoặc là bản thân cũng không để ý thích nói đùa với bọn họ sẽ đùa lại vài câu, dù sao mọi người cũng nhàm chán.
Điều này cũng dung túng cho sự kiêu căng của bọn họ, nhìn thấy Trương Hắc Ni ở nơi đó làm việc mà không trốn, còn tưởng cô ấy ngầm thừa nhận bọn họ có thể trêu ghẹo.
Kết quả có người đàn ông bị cô ấy đâm thủng hai lỗ trên mông.
Anh ta về mặt lý trí thì ủng hộ Trương Hắc Ni nhưng về mặt tình cảm lại không tự chủ được mà sợ hãi.
Lâm Tô Diệp lại cảm thấy anh ta hẳn nên đối mặt với Trương Hắc Ni và từ từ nói chuyện, dù sao trước sau đồn chỉ có ba dặm đường, mọi người còn gặp nhau thường xuyên cơ mà, không cần thiết phải vướng mắc. Còn nữa trong lòng có chuyện sợ hãi cứ lấy ra nói thẳng, nói ra rồi sẽ không sợ hãi nữa.
Nếu như vẫn luôn để trong lòng vậy chính là một bóng ma, không tốt cho sức khỏe.
Cô nói: “Chị đã gặp Trương Hắc Ni vài lần rồi, chị có ấn tượng rất không tồi với cô ấy, ôn hòa điềm đạm, không phải bộ dáng mà em sợ hãi.”
Lâm Thành Tài: “Cô ta chỉ thế với phụ nữ bọn chị thôi.”
Lâm Tô Diệp nghiêm túc nắm chặt hai nguyên tắc của công tác tư tưởng, một là không lạc đề, hai là không lặp lại.
Ở đây nói tiếp về bóng ma của em trai về Trương Hắc Ni chính là lặp lại vấn đề, phí công vô ích, vẫn phải để anh ta tự mình đi đối mặt giải quyết.
Cô nói: “Chị đã nói với mẹ rồi, sẽ không ép em và cô ấy xem mắt, nhưng tật xấu sợ người này của em cũng phải tự mình giải quyết đi, em thành tâm thành ý xin lỗi cô ấy rồi giải quyết hiểu lầm lúc nhỏ đó, cô ấy cũng không phải kẻ điên, sao lại tùy tiện đánh người người? Em sợ mẹ và Minh Xuân nhưng không phải vẫn ở chung rất tốt hay sao? Cũng chưa từng thấy em trốn Minh Xuân.”
Đối với Lâm Tô Diệp mà nói, sợ hãi trốn tránh là hành vi của kẻ nhu nhược, tuy rằng cô yếu đuối nhưng vẫn coi thường.
Cô nằm một cơn ác mộng như vậy, sợ hãi trốn tránh có ích gì?
Nhất định phải đối diện, dùng thiết quyền đánh một trận mới được!
Cô kêu con cái học hành, bản thân học hành, đòi tiền Lâm Uyển Tinh đều là đòn đánh trả của cô với cơn ác mộng đó chứ không hề trốn tránh.
Cô hy vọng em trai cũng không trốn tránh.
Trốn tránh sẽ chỉ khiến anh ta càng yếu đuối hơn, sau này không dám đối mặt với con gái cường thế nữa, chỉ muốn chọn kiểu người xinh đẹp và dịu dàng đó, kết quả ngược lại bị người ta lừa càng thảm hơn.
Lâm Thành Tài nổi lên chút dũng khí, bằng lòng thử xem: “Cô ta… sẽ không quấn riết lấy em chứ?”