Chương 428: Sao lại tên là Hắc Ni
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn anh ta với khinh thường: “Đừng tự thấy mình đẹp lạ là không biết xấu hổ, em nghĩ mình là phiếu lương hay là phiếu vải mà người ta không phải em thì không được?”
Lâm Thành Tài lại cảm thấy mình đẹp trai như thế, Trương Hắc Ni chắc chắn đã sớm nhìn trúng anh ta rồi, nói không chừng là cô ta chủ động tìm mẹ làm mai thì có.
Vừa rồi không phải chị gái còn nói Trương Hắc Ni khen anh ta đẹp trai sao?
Rất ít người đơn giản khen anh ta đẹp trai!
Cô ta vẫn rất có mắt nhìn đấy chứ!
Lâm Tô Diệp ngại lạnh, nói xong chuyện cũng chẳng muốn để ý đến anh ta nữa: “Em tự xem sao mà làm đi.”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ra ngoài đi nhà xí nhìn thấy Lâm Thành Tài ở đó xoay vòng vòng như con lừa kéo cối.
Tiểu Lĩnh: “Cậu út, cậu đang làm gì thế?”
Lâm Thành Tài không giống người khác cảm thấy trẻ con không hiểu chuyện không thể bàn bạc chuyện quan trọng, anh ta kéo Đại Quân và Tiểu Lĩnh tới: “Cháu ngoại, ngày mai hai đứa đi cùng cậu đi?”
Anh ta sợ một mình đi tìm Trương Hắc Ni, có người thêm can đảm, anh ta cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Đại Quân: “Mỗi người một đồng.”
Lâm Thành Tài: “Năm xu được không? Cậu tổng cộng chỉ có một đồng thôi.”
Đại Quân: “Cậu có thể ghi nợ.”
“Chốt!”
Ngày hôm sau ăn sáng xong, mọi người vẫn phải đi làm.
Tuy rằng sau khi vào đông việc đồng áng trên đồng đã nhàn rỗi rồi, nhưng từ đầu đến cuối năm đội sản xuất vẫn không nhàn rỗi, luôn có việc như này như kia cần phải làm.
Anh hai Lâm và Châu Kim Tỏa đi làm.
Cha Lâm đi tới kho lương đại đội làm việc, Lâm Tô Diệp dẫn cô út và Toa Toa đi tới kho lương chơi.
Mấy đứa trẻ nhà anh hai Lâm đi học cũng cà lơ phất phơ, muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi. Hôm nay bọn trẻ được Lâm Thành Tài ủy thác đi tới bên bờ sông tìm táo chua, hái về cho đám người Toa Toa ăn.
Còn Lâm Thành Tài dẫn Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi ra sau đồn tìm Trương Hắc Ni.
Trên đường anh ta thấp thỏm bất an, trông rất rối rắm: “Hay là chúng ta đừng đi nữa.”
Một mình anh ta bị đánh cũng thôi đi, nếu lại liên lụy Đại Quân và Tiểu Lĩnh bị đánh vậy không phải anh ta sẽ thành tội nhân sao?
Đại Quân và Tiểu Lĩnh lại không hề sợ chút nào, theo quan điểm của bọn trẻ Trương Hắc Ni chỉ là một con người chứ không phải hổ, có gì để phải sợ?
Đại Quân: “Nếu bà ngoại đã nói cô ấy tốt vậy chắc chắn cô ấy có ưu điểm, sẽ không tùy tiện đánh người.”
Cậu bé từ nhỏ đã lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, cũng chỉ có trốn học bị Lâm Tô Diệp quất vài cái nên hoàn toàn không biết bóng ma là gì.
Cậu bé cũng không thể hiểu được tại sao cậu út lại sợ một cô gái đến thế.
Bọn họ đi ra sau đồn, Tiểu Lĩnh xung phong nhận việc đi truyền tin.
Lâm Thành Tài ra sáng kiến cho cậu bé kêu cậu bé gọi là Trương Ni, đừng gọi Trương Hắc Ni, anh ta nhớ Trương Hắc Ni rất để ý người ta gọi cô ta đen.
Vừa vặn Trương Hắc Ni đang ở nhà không ra ngoài.
Tiểu Lĩnh hào phóng hô ở bên ngoài cửa: “Trương Ni, cô có nhà không ạ?”
Trương Hắc Ni từ trong cửa đi ra, cười đáp: “Cô là Trương Hắc Ni, cháu tìm cô sao?”
Tiểu Lĩnh nhìn, nụ cười này ôn hòa cỡ nào đây? Người ta tự nói mình là Trương Hắc Ni chứ không sợ bị gọi là đen một chút nào cả, đây không phải một người rất rộng lượng sao?
Cậu bé tự giới thiệu mình một chút, nói là cậu út truyền tin.
Trương Hắc Ni nhìn cậu bé còn khen: “Cháu là con của nhà chị Tô Diệp đúng không, lớn lên thật đẹp trai. Ở đây chơi mấy ngày? Mau vào đi, cô lấy táo cho cháu ăn.”
Cô ta trực tiếp mời Tiểu Lĩnh vào cửa, cầm một cái sọt nhỏ đựng năm quả táo, năm quả lựu, lại đựng một ít táo đỏ mà mình mới phơi khô.
Vườn sau nhà cô ta có vài cây ăn quả đều là cô ta đặc biệt trồng, đã kết quả không ít.
Nhìn thấy cô ta thực tế như vậy còn khen mình đẹp trai, Tiểu Lĩnh cảm thấy vô cùng thân thiết.
Trong lúc nói chuyện vài câu, cậu bé đã từ trận doanh của cậu út đứng về trận doanh của Trương Hắc Ni.
Tiểu Lĩnh: “Trương Hắc Ni, cháu thấy cô cũng không đen, tại sao lại tên là Hắc Ni ạ?”
Cũng tương tự cậu bé, không đen cho lắm, nhưng tại sao cậu út lại gọi người ta là trứng đen? Còn nói không thắp đèn thì không nhìn thấy, cũng quá khoa trương rồi.
Trương Hắc Ni cười đáp: “Lúc nhỏ cô thật sự rất đen nên mẹ cô mới đặt cho cô tên Hắc Ni, sau này lớn rồi dần dần cũng trắng ra một ít.”