Chương 429: Do Lưu Phong
Cô ta so với người có làn da trắng thì đúng là đen thật, nhưng so với Tiểu Lĩnh vẫn luôn phơi nắng thành làn da màu lúa mạch thì chỉ hơi tối màu một chút chứ không đen lắm. Chẳng qua Tiểu Lĩnh người ta là bị phơi nắng thành đen, những chỗ không phơi nắng trên người vẫn trắng. Mà cả người cô ta từ trên xuống dưới một lớp da đó thật sự là màu da lúa đậm.
Tiểu Lĩnh: “Vậy cô có thích cậu út nhà cháu không?”
Trương Hắc Ni không xấu hổ cũng không hề giấu diếm, cười đáp: “Thích chứ.”
Tiểu Lĩnh nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên: “Cô không ngại cậu cháu xấu?”
Trương Hắc Ni: “Cậu út của cháu lớn lên tuấn tú bao nhiêu!”
Tiểu Lĩnh: “Mũi của cậu ấy cao như vậy, cằm dài như vậy, miệng to như vậy, còn có gì nữa nhỉ?” Cậu bé không nhớ lúc nhỏ Trương Hắc Ni đã mắng cậu út thế nào nữa.
Trương Hắc Ni bật cười ha ha: “Sống mũi của anh ấy cao chứng tỏ có trách nhiệm, cằm dài đó là có phúc, miệng rộng có thể ăn bốn phương.”
Tiểu Lĩnh bị Trương Hắc Ni nói như vậy lập tức cảm thấy cậu út cũng rất đẹp trai đấy chứ.
Cậu bé dẫn Trương Hắc Ni cùng nhau đi tìm Lâm Thành Tài và Đại Quân.
Kết quả nhìn thấy Lâm Thành Tài đứng chung với Đại Quân trong gió lạnh, Tiểu Lĩnh ôi chao một tiếng: “Liếc mắt nhìn như vậy cậu út của cháu thật xấu!”
Đặc biệt là lúc đứng chung với Đại Quân, cậu út xấu rất rõ ràng đến vậy.
Trương Hắc Ni lại mang vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cô cảm thấy cậu út của cháu đẹp trai, vô cùng có hương vị đàn ông.”
Tiểu Lĩnh không hiểu: “Hương vị đàn ông là gì ạ?” Cậu bé ngửi mình: “Cháu có không?”
Trương Hắc Ni cười đáp: “Không phải, trẻ con không có, phải đợi các cháu qua mười tám tuổi cơ.”
Tiểu Lĩnh nhìn Đại Quân: “Nhưng sao cháu lại cảm thấy bây giờ Đại Quân đã có rồi nhỉ?”
Nhìn thấy cậu bé đứng ở nơi đó với vẻ vô cùng lạnh lùng, không hề sợ hãi một chút nào, còn đàn ông hơn cả cậu út kinh hồn bạt vía nhiều.
Trương Hắc Ni cười nói với Đại Quân: “Cả ngày nghe bác gái khen các cháu thật sự không hề thổi phồng chút nào, vừa tuấn tú vừa đẹp trai.”
Đại Quân liếc mắt nhìn cô ta, thản nhiên đáp: “Cảm ơn, cô cũng không đen ạ.”
Trương Hắc Ni bật cười ha ha, không đen chính là biểu hiện tốt nhất của đứa trẻ này đối với cô ta. Cô ta đặt sọt qua một bên cho hai đứa trẻ ăn, lại lấy một quả lựu đi qua đưa cho Lâm Thành Tài.
Nhìn thấy Trương Hắc Ni tới gần, trái tim của Lâm Thành Tài lập tức đập thình thịch, rất muốn vắt chân lên cổ chạy.
Anh ta luôn cảm thấy khi Trương Hắc Ni tới gần sẽ biến ra một cục gạch hoặc là một cái xiên hai lưỡi đánh anh ta hoặc là xiên anh ta hai lỗ.
Anh ta không nhịn được mà căng thẳng, sợ hãi, túa mồ hôi lạnh, hai chân cũng hơi run rẩy.
Trương Hắc Ni nhìn thấy sắc mặt của anh ta thay đổi, nở nụ cười cũng không lại gần anh ta quá mà đứng ở nơi cách đó không xa lột vỏ lựu.
Lâm Thành Tài vẫn hơi tránh xa một chút, cảm giác trái tim bình thường, không còn đổ mồ hôi lạnh mới đứng yên, anh ta nghiêm túc bảo: “Tôi… tôi tới để xin lỗi cô.”
Trương Hắc Ni tò mò hỏi: “Xin lỗi, tại sao? Anh cũng không làm chuyện gì có lỗi với em cả.”
Lâm Thành Tài nghe giọng điệu của cô ta vẫn như thường mà không hề có dấu hiệu phát hỏa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Thì… lúc chúng ta còn nhỏ, ai đó… Lưu Phong lừa cô nói tôi nói xấu sau lưng cô là đen… chuyện đó, thật ra tôi không có, cậu ta bịa đặt.”
Anh ta vẫn luôn cho rằng Lưu Phong bịa đặt anh ta mắng Trương Hắc Ni mấy lời như đồ trứng đen, thấy cô ta nổi nóng như vậy còn cho rằng cô ta rất để ý người ta chửi cô ta đen.
Trương Hắc Ni đáp: “Chuyện đó hả, sau này em biết rồi, em còn đánh cậu ta vỡ đầu nữa.”
Cô ta và Lâm Thành Tài cãi nhau là do Lưu Phong gây ra.
Cô ta dậy thì sớm, mười một tuổi đã có kinh nguyệt, tiểu tử lưu manh đó không biết đã biết được kiểu gì mà đuổi theo cô ta sỉ nhục, nói bên dưới cô ta chảy máu chính là muốn ngủ với đàn ông, không biết xấu hổ, còn nói là Lâm Thành Tài bảo.
Mới đầu cô ta vô cùng xấu hổ, tức giận, nằm sấp trên bàn khóc, Lâm Thành Tài an ủi cô ta, cô ta vì xấu hổ đến tột cùng, không nghĩ cẩn thận đã mắng anh ta.
Sau đó hai người cãi nhau, còn đánh nhau, cuối cùng cắt đứt.
Rất nhanh cô ta đã biết không phải Lâm Thành Tài nói, anh ta hoàn toàn không biết gì.