Chương 431: Có chuyện gì vậy
Anh ta ưỡn thẳng sống lưng, tốt xấu gì mình cũng cao hơn cô ta nhiều như vậy, sẽ sợ cô ta sao?
Bây giờ nói chuyện với cô ta một lúc như vậy, anh ta cảm thấy những bóng ma đó hình như cũng không có gì cả.
Cô ta đã trưởng thành và anh ta cũng đã trưởng thành.
Trương Hắc Ni: “Có hai năm như vậy cũng không biết tại sao bản thân lại nóng nảy đến thế, vừa nổi giận đã đánh nhau với người ta. Có đôi khi người ta chỉ là tay tiện sờ mông một cái… em đã muốn đánh gãy tay anh ta rồi.”
Lâm Thành Tài suýt chút nữa hóc hạt lựu, ho khan một tiếng: “Cái đó… đó là thiếu đòn.”
Trương Hắc Ni cười đáp: “Không cần đánh gãy là được?”
Trong lúc nhất thời Lâm Thành Tài không biết nói thế nào, anh ta nghĩ ngợi nếu như mình và chị ra ngoài, có người đàn ông muốn sờ mông chị vậy chắc chắn phải đánh gãy mới được.
Không tin hỏi Tiết Minh Xuân.
Anh ta cười ngại ngùng.
Nói ra thì có hai năm tính cách vô cùng nóng nảy, anh ta cũng đồng cảm, khi mười ba mười bốn tuổi anh ta thấy ai cũng không thuận mắt hết.
Anh ta cảm thấy mẹ là hổ cái, cha là con chuột nhát gan, anh cả cần thể diện, anh hai sợ hãi, cả gia đình chỉ có anh ta là một nhân vật lớn mặt.
Lúc này Trương Hắc Ni chủ động hỏi anh ta: “Lâm Thành Tài, sau này hai chúng ta còn có thể gặp nhau không?”
Lâm Thành Tài: “Đương nhiên có thể, chúng ta cũng không phải kẻ thù.”
Trương Hắc Ni nở nụ cười: “Em đang học văn hóa cùng cháu mình, em muốn làm một người có văn hóa.”
Lâm Thành Tài sững sờ, tại sao chủ đề lại chuyển nhanh như vậy?
Trương Hắc Ni thấy anh ta sững sờ, lại tiếp tục nhỏ giọng bảo: “Lâm Thành Tài, em chưa bao giờ có suy nghĩ muốn đánh anh, em cũng chưa từng đánh… người không liên quan.”
Cô ta đánh là người bắt nạt cô ta, là những tên đàn ông thối muốn chiếm lời của cô ta.
Nhưng cô ta chưa từng đánh con gái, cũng chưa từng đánh bé trai không liên quan.
Khi cô ta đánh những tên đàn ông đó rất hung dữ nhưng cô ta cũng muốn làm một cô gái dịu dàng, trải qua cuộc sống êm ấm với người mình thương.
Lâm Thành Tài nở nụ cười, có hơi xấu hổ: “Là tôi… cái đó…”
Quá nhát gan đi, cũng không biết sao lại sợ cô ta như vậy nữa, người ta cũng chưa từng đánh anh ta.
Thật là mất mặt.
Anh ta lập tức không sợ nữa, sống lưng rất thẳng.
Lâm Thành Tài ăn lựu trong gió lạnh, hai bé trai thì lại trốn phía sau đống cỏ khô cản gió ăn táo đỏ.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, cậu út của chúng ta có hơi không thành thật, người ta hoàn toàn không đen cũng không dữ.”
Đại Quân: “Ừm.”
Tiểu Lĩnh: “Bà ngoại chúng ta nói không sai, cậu có hơi thiếu đòn.”
Đại Quân: “Ừm.”
Lâm Thành Tài: “…”
Một chuyến đi này thật sự rất đáng, anh ta lại có nhận thức mới về Trương Hắc Ni, giải quyết xong hiểu lầm lúc nhỏ, xóa bỏ bóng ma của mình.
Anh ta cũng không còn sợ gạch và xiên hai lưỡi nữa.
Trên đường xách giỏ nhỏ về nhà, Lâm Thành Tài cảm thấy mình lại là một nhân vật to lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực không có gì để sợ.
Ý tứ của Trương Hắc Ni là nếu hiểu lầm lúc nhỏ đã giải quyết, anh ta không ghét cô ta, cô ta cũng cảm thấy anh ta rất tốt vậy không bằng hai người gặp nhau nhiều hơn.
Chính là không nhắc một chữ nào tới ý của mẹ anh ta, cũng không nói kết đối tượng, anh ta cũng không cảm thấy áp lực mà đồng ý.
Anh ta cảm thấy Trương Hắc Ni cũng không đáng sợ, cô ta rất biết nói lý, tại sao trước kia anh ta lại sợ thành như vậy?
Lẽ nào mình thật sự rất nhát sao? Lá gan còn nhỏ hơn con chuột?
Không có khả năng! Sao lá gan của anh ta có khả năng không lớn hơn cha anh ta được!
Đúng! Lưu Phong đó bịa đặt về anh ta lại chưa từng xin lỗi anh ta, sau này phải đi tìm Lưu Phong nói chuyện.
Kêu anh ta thành thật xin lỗi mình.
Hừ, bây giờ mình cao hơn Lưu Phong nửa cái đầu đấy nhé!
Anh ta sợ phụ nữ chứ không sợ đàn ông!
Lúc tới thấp thỏm bất an, lúc về lại tự tin đầy mình.
Đang đi thì một thanh niên trí thức nữ có dáng người duyên dáng đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy Lâm Thành Tài mới chào hỏi anh ta: “Lâm Thành Tài, tôi có chuyện tìm anh.”
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo xinh đẹp đó của Diêu Quế Trân, Lâm Thành Tài lại có hơi bối rối.
Tìm anh ta? Sao đột nhiên khổng tước kiêu ngạo lại chủ động nói chuyện với anh ta? Trước đây cô ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh ta cơ mà.
Thật ra hai người cũng chưa từng nói chuyện bao giờ, tùy tiện mở miệng như vậy có hơi kỳ quái, nhưng anh ta nghe bộ dạng của Diêu Quý Trân rất tự nhiên như thể bọn họ là người quen vậy, anh ta cũng không có gì ngại ngùng: “Trí thức Diêu, có chuyện gì vậy?”