Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432. Tuyệt Đối Không Được

Chương 432. Tuyệt đối không được Chương 432. Tuyệt đối không được

Chương 432: Tuyệt đối không được

Diêu Quế Trân liếc mắt nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh, hai đứa trẻ này lớn lên thật ưa nhìn, cô ta cũng không nói gì mà hỏi Lâm Thành Tài: “Công xã Lâm Giải Phóng là anh họ của anh?”

Lâm Thành Tài: “Đúng.” Nhưng quan hệ bình thường.

Diêu Quế Trân: “Tôi nghe nói anh rể anh…”

Anh rể? Đó không phải cha mình sao?

Đại Quân và Tiểu Lĩnh lập tức dựng lỗ tai lên nghe.

Ánh mắt của Đại Quân cũng trở nên sắc bén hẳn.

Diêu Quế Trân cảm giác được mới hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn cậu bé với vẻ bất mãn, sao ánh mắt của đứa trẻ này lại sắc như thế?

Cô ta nói tiếp: “Là như vậy, tôi nghe nói anh rể anh là sĩ quan quân đội chắc hẳn có người quen ở công xã và huyện.”

Lâm Thành Tài: “Hả?”

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng không biết chuyện của anh rể.

Diêu Quế Trân nhíu mày, có hơi không vui, giả ngu với cô ta sao? Cô ta nói: Chắc chắn có tiến cử Công Nông Binh…”

Lúc này Đại Quân ngắt lời cô ta một cách không hề khách sáo, gương mặt nhỏ tuấn tú lạnh lùng nói: “Làm lính thì tới bộ phận nghĩa vụ quân sự huyện, tiến cử học đại học thì đi tới công xã, cha cháu chỉ là một đoàn trưởng dẫn lính, người cùng cấp có chính ủy viên, trên đầu còn có bộ chỉ huy sư đoàn, bộ quân sự, bộ tư lệnh, bộ quốc phòng, Quân ủy Trung ương, đại hội đại biểu nhân dân…”

Mặt của Diêu Quế Trân tối tăm hẳn đi.

Cô ta tức giận và xấu hổ đáp: “Cháu… đứa trẻ nhà cháu nói chuyện kiểu gì thế, cô không định tìm cha cháu đi cửa sau, đừng có nhạy cảm như vậy.”

Có chút thân phận đã cho rằng người trong thiên hạ đều muốn nịnh nọt bọn họ đi cửa sau chắc!

Tuy rằng cô ta quả thực muốn thông qua Lâm Thành Tài nghe ngóng một chút, nhưng đứa trẻ nói như vậy khiến cô ta rất mất mặt, càng huống chi cô ta chỉ hỏi thăm một chút chứ không phải muốn nhờ vả quan hệ nhà cậu bé.

Suy nghĩ của Đại Quân và Tiểu Lĩnh rất đơn giản, cha người phụ nữ mà cha không quen cần gì phải nói lung tung về cha mình, lỡ như bị người nói là nhân tình gì đó thì sao?

Tuyệt đối không được!

Về đến nhà Lâm Thành Tài vẫn còn hơi xấu hổ, vừa rồi thật sự đã khiến Diêu Quế Trân tức thảm rồi.

Anh ta trộm nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Cháu ngoại, hai đứa sao thế, lúc nói chuyện với người khác đều rất lễ phép nhưng sao lại không khách sáo với trí thức Diêu như vậy?”

Tiểu Lĩnh: “Lần trước có một người tới nhà cháu đi cửa sau bị mẹ cháu dẫn người đánh cho một trận, còn muốn báo công an bắt cô ta đó!”

Cậu bé lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện của Hồ Quế Châu một lần, còn nhấn mạnh cường điệu Lâm Tô Diệp yêu thương cậu bé bao nhiêu, vì cậu bé không sai mà đắc tội với Hồ Quế Châu, cuối cùng cậu bé chỉ ra một điểm: “Cháu thấy Hồ Quế Châu với Diêu Quế Trân, tên của hai người này giống nhau như vậy chắc chắn có vấn đề.”

Đều muốn đi cửa sau!

Lâm Thành Tài và Đại Quân đều bị lời ngụy biện của cậu bé làm cho ngây người.

Tiểu Lĩnh kéo Lâm Thành Tài: “Cậu út, cậu nói đi, có phải cậu muốn kết đối tượng với trí thức Diêu người ta không?”

Lâm Thành Tài vội xua tay: “Không có chuyện đó.”

Đại Quân nói trúng tim đen: “Cậu muốn tìm người dịu dàng có văn hóa và xinh đẹp, nhưng trí thức Diêu này cũng không hề dịu dàng.”

Cậu bé vô cùng nhạy cảm, thái độ của đối phương là ôn hòa hay là mang theo châm chích cậu bé đều có thể lập tức cảm giác được ngay.

Lâm Thành Tài vội xua tay: “Không có chuyện đó, cậu chưa từng muốn kết đối tượng với người ta, cậu chỉ nói thế để dỗ bà ngoại cháu thôi.”

Vừa vặn Châu Kim Tỏa từ bên ngoài đi vào nghe thấy nói dỗ bà ngoại: “Cái thứ thèm đòn như mày cũng để tao nắm được đuôi rồi đi? Cả ngày chỉ nghĩ dỗ tao!”

Lâm Thành Tài lập tức nói phải dẫn cháu ngoại ra ngoài hái táo chua.

Tiểu Lĩnh: “Cậu út, cậu lớn tướng rồi mà chỉ biết chơi thôi! Cháu đang đợi ông ngoại về nhà còn lên lớp nữa, cậu xem Hắc Ni người ta cũng cố gắng học văn hóa rồi mà cậu không học sao?”

Cậu bé đã bị Lâm Tô Diệp nhét tư tưởng học văn hóa, toàn dân học văn hóa, sống đến già học đến già vào trong xương cốt.

Lâm Thành Tài: “… Cậu không cần đâu?”

Đại Quân: “Chạy không thoát.”

Tiểu Lĩnh cười bảo: “Đúng, mẹ cháu chắc chắn sẽ kêu cậu học, bà nội cháu cũng không chạy thoát được.”

Lâm Thành Tài: “Không sao, cậu và mẹ cháu một năm mới gặp hai có hai ba lần.”

Bình Luận (0)
Comment