Chương 433: Chống lưng cho cha! 1
Tiểu Lĩnh: “Cậu út, mẹ cháu đã nói cậu có văn hóa có thể tìm được một đối tượng có văn hóa, bản thân không có văn hóa sao tìm một đối tượng có văn hóa được?”
Lâm Thành Tài lập tức đáp: “Cậu… đó chỉ là một suy nghĩ mà thôi.”
Suy nghĩ đẹp mà thôi, đàn ông nào lại không muốn tìm một đối tượng dịu dàng xinh đẹp và có văn hóa chứ?
Tiểu Lĩnh đã vồ lấy anh ta bắt đầu đọc phiên âm: “Cậu học cho biết rồi cháu sẽ xóa nợ một đồng đó của cháu cho cậu, không học được thì cậu đợi lãi kép đến đòi nợ đi!”
Lâm Thành Tài: “!”
Cậu nói hai đứa cháu giống ai mà lại mê tiền như vậy?
Chắc chắn giống nhà họ Tiết, nhà họ Lâm bọn họ không như vậy.
Anh ta bế tắc, chỉ đành chấp nhận số phận học phiên âm với cháu ngoại trai.
Cha Lâm đang ở kho hàng đại đội sửa nông cụ đã dùng mùa thu, có dụng cụ gieo hạt lúa mạch cần phải sửa nhiều, còn có cái cuốc và liềm thường ngày hay dùng cũng phải sửa.
Trước kho hàng là một sân phơi, vào ngày mùa để rải lương thực còn lúc này để trống, bên trên đắp vài đống cỏ khô.
Cô út khiêng Toa Toa đi vào đây chơi trò chim nhỏ bay lượn.
Lâm Tô Diệp thì lại ở đó nói chuyện với cha Lâm.
Về nhà mẹ đẻ sao, chính là để thân thiết và nói chuyện với cha mẹ một chút.
Châu Kim Tỏa hùng hùng hổ hổ không chịu nhàn rỗi, ngoại trừ ăn cơm và buổi tối ra bà ấy không có khả năng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, cho nên cô mới qua đây nói chuyện với cha.
Lâm Tô Diệp chủ yếu quan tâm đến tình hình sức khỏe của hai người họ xem có chỗ nào không thoải mái hay không.
Cô biết Châu Kim Tỏa huyết áp cao có hơi nghiêm trọng nhưng lúc này mọi người đều không để ý, thấy không thoải mái thì cố chịu, thật sự không chịu được nữa mới tìm bác sĩ chân đất lấy ít thuốc về đối phó, cho dù phát bệnh cũng rất ít người đi bệnh viện.
Hoặc là thời gian không đúng lúc, ngày mùa không thể nhấc chân đi, cho dù nông nhàn cũng có đôi khi lại không nỡ tốn tiền.
Một khi cần đi bệnh viện đều là bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, ngoại trừ viêm ruột thừa và các loại ngoại thương có thể chữa ra, những bệnh nặng khác trên cơ bản đều không chữa.
Bọn họ cảm thấy bệnh viện không chữa bệnh chỉ tổ phí tiền, cho nên người nông thôn có bệnh đều dựa vào chịu đựng, không chịu được thì bỏ đi.
Còn nữa, bọn họ có chết cũng muốn chết ở nhà, lỡ như chết trong bệnh viện lại cứ cảm thấy hồn bị giữ lại bên ngoài không thể về phần mộ tổ tiên, vô cùng đáng sợ.
Vì đủ loại nguyên nhân nên lúc này người nông thôn chịu đi bệnh viện rất ít.
Trong mơ Châu Kim Tỏa bị cái chết của cô kích thích mà phát bệnh, bây giờ cô chưa chết, Châu Kim Tỏa chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Nhưng Lâm Tô Diệp cũng không dám phớt lờ, dù sao chỉ cần cơ thể của bà ấy không tốt, chịu phải kích thích nặng nề có khả năng sẽ dẫn đến trúng gió, mình không kích thích nhưng nói không chừng người khác sẽ kích thích thì sao?
Cô muốn dẫn cha mẹ đi bệnh viện huyện kiểm tra một chút.
Cô tích tiền để làm gì?
Chính là vì tương lai của người trong nhà.
Con cái và người già đều là một phần kế hoạch của cô.
Cha Lâm không đồng ý, ông ấy cũng giống như đại đa số người, có bệnh đều không nỡ tiêu tiền, huống chi không có bệnh còn đi kiểm tra? Đó không phải là đốt tiền sao?
“Con gái, tiền của con cũng không phải nhặt được, là con rể dùng mạng để kiếm được, con cất cho cẩn thận, cha mẹ không dùng đâu.”
Tuy rằng tính cách của cha Lâm tốt nhưng có đôi khi vẫn rất cố chấp, ví dụ như ông ấy cắm hai cây bút máy, ví dụ như không muốn tiêu tiền của con gái…
Lâm Tô Diệp thấy thế cũng biết không khuyên được, cứ tiếp tục thế này cũng chỉ lặp đi lặp lại, chỉ cần cha mẹ không cam lòng, bằng lòng, cho dù có ép cũng chỉ khiến bọn họ không thoải mái nên chỉ có thể nghĩ cách khác.
Bận rộn một lúc, Lâm Tô Diệp nói: “Cha, cha dẫn em trai cùng học nghề mộc đi, học một cái nghề sau này còn nối nghiệp cha.”
Chỉ biết trồng trọt mà không có nghề gì khác, đợi tiến vào sau những năm tám mươi sẽ không chiếm được lời.
Cô cảm thấy Lâm Thành Tài vẫn nên học văn hóa, ít nhất có thể đọc có thể viết, không thể làm người mù chữ được.
Dựa theo tình hình trong mơ, sau này ai có tay nghề, ai dám xông pha thì người đó kiếm được tiền sớm.
Bây giờ vẫn còn vài năm nữa lận, kêu Lâm Thành Tài học nghề mộc với cha đồng thời học một ít kiến thức văn hóa, thời gian cũng đủ rồi.