Chương 435: Chống lưng cho cha! 3
Nhưng chị cả Lâm lại rất chú trọng vào từng chuyện, chị ta là chị cả, mọi người đều phải cho chị ta sự tôn trọng mà chị ta nên có.
Ví dụ như trẻ con trong nhà đi qua đi lại, trên cơ bản đều hiếu động ham chơi nhìn thấy người lớn hoàn toàn không để ý chào mà chạy ra ngoài.
Mọi người đều cảm thấy không sao cả nhưng chị cả Lâm lại rất để ý người nào không chào chị ta và ai chào cho có lệ…
Còn có chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, chị ta cảm thấy cha mẹ chồng cũng phải bàn bạc với chị ta, bằng không chính là không coi một người vợ con cả như chị ta ra gì, không đặt chị ta vào trong mắt.
Lâm Tô Diệp: “Vẫn còn sớm mà, chị ấy không ăn cơm trưa ở nhà mẹ đẻ đã về rồi sao?”
Nói là mang khẩu phần lương thực cho một gia đình vậy ăn xong cơm trưa hãng về chứ.
Cha Lâm nở nụ cười: “Chắc chắn không ăn cơm đã muốn về rồi.”
Nhà mẹ chồng chưa chia nhà nên đồ là của mọi người, bọn họ cũng đã quen với việc chị ta luôn muốn chiếm chút lời mang về nhà mẹ đẻ rồi.
Hai vợ chồng thằng hai không tính toán vậy người làm cha mẹ còn tính toán những chuyện đó nữa sao, dù sao khẩu phần lương thực trong nhà cũng nhiều.
Thấy cũng đến giờ rồi, hai người thu dọn một chút định về nhà.
Cô út khiêng Toa Toa, hai người chơi đến hơi đổ mồ hôi.
Cha Lâm gỡ tạp dề xuống, lại vuốt phẳng áo choàng ngắn, cầm khăn tay lau phủi đằng trước một chút, loại bỏ sạch sẽ mấy thứ như vụn gỗ.
Ông ấy theo bản năng sờ cây bút máy trong túi áo ngực trái, hôm nay cắm cái mà Tiểu Lĩnh đã tặng đó, là hàng thật.
Trong lòng ông ấy rất hăng hái.
Ông ấy phủi sạch người mình, đón Toa Toa trong tay cô út tới bế: “Về nhà thôi.”
Lâm Tô Diệp lấy khăn tay cho cô út kêu cô ấy lau mồ hôi, đừng để bị cảm lạnh.
Cô út: “Chị dâu, chiều nay em về sao?”
Lâm Tô Diệp: “Ở thêm hai ngày nữa đi, chị mang cả khẩu phần lương thực của các em mà.”
Bà Tiết ở nhà đã có anh ba Tiết bên cạnh, cho bà ta từ từ yêu thích đứa con trai thứ ba một chút.
Lâm Tô Diệp cũng muốn để Đại Quân và Tiểu Lĩnh thân thiết với ông ngoại bà ngoại hơn.
Tiểu Lĩnh dạy ông ngoại học chữ, người già trẻ nhỏ đều hưởng thụ, cô muốn cho Tiểu Lĩnh dạy nhiều hơn cũng là để kích thích bản thân cậu bé hiếu học hơn.
Khi bọn họ đi qua sân phơi gặp mấy người đàn ông đi tới, trong đó có một người dáng người cao lớn, ánh mắt hung ác nham hiểm, khi thấy Lâm Tô Diệp còn liếc mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô út lập tức trừng mắt nhìn anh ta với vẻ dữ tợn.
Người đàn ông cảm giác được vẻ bất thiện của cô ấy mới liếc mắt nhìn cô ấy, chào hỏi cha Lâm một tiếng rồi tự mình rời đi.
Trị an Lưu nhìn thấy cha Lâm, ngoài cười trong không cười: “Ôi, chú, sao bút máy của chú còn mỗi một cái thế? Có nước không?”
Toa Toa ngồi trong lòng ông ngoại lập tức bĩu cái miệng nhỏ nhìn anh ta, cần chú quản à!
Lâm Tô Diệp nhìn thấy con người trị an Lưu này mà theo bản năng thấy buồn nôn, cô chế giễu: “Lưu Thuận Phát, sao anh không làm chủ nhiệm trị an nữa? Là anh không muốn làm sao?”
Trị an Lưu chỉ là biệt hiệu còn tên thật là Lưu Thuận Phát, lớn hơn Lâm Tô Diệp mười tuổi, trước đây gã ta từng làm chủ nhiệm trị an, khi có quyền lực trong tay lại ngang ngược không chịu được.
Lúc gã ta làm chủ nhiệm trị an dựa vào một chút quyền lực to như hạt mè hạt đỗ trong tay mình mà dám đi bắt nạt phụ nữ trong thôn, trêu ghẹo con gái chưa chồng và mấy cô vợ trẻ, còn nửa đêm tới nhà góa phụ.
Tuy rằng Lưu Thuận Phát không thừa nhận nhưng vợ gã ta lại từng chặn đường một góa phụ chửi mắng, nói góa phụ này không biết xấu hổ quyến rũ chồng cô ta, còn đẻ cho chồng cô ta một đứa con chết tiệt, náo loạn đến mức góa phụ phải tái giá ra ngoài thôn mới yên được.
Mà ân oán giữa nhà họ Lâm và trị an Lưu phải nói từ lúc Lâm Tô Diệp còn nhỏ.
Lưu Thuận Phát mặt người nhưng hành động thì như chó, trên thực tế từ nhỏ gã ta đã đê tiện háo sắc, hay nhìn lén nhà vệ sinh nữ còn thích dọa sợ các bé gái.
Mấy ngày Lâm Tô Diệp và Trương Mật Mật đi học đó có một lần chạy qua trước cửa nhà gã ta, gã ta chặn hai người họ lại cứ đòi bọn họ phải tới nhà gã ta chơi, Lâm Tô Diệp gào lên thật to, người khác nhìn thấy quát gã ta dừng, gã ta lại nói chỉ trêu hai người bọn họ chơi.
Trương Mật Mật không dám ho he gì, còn Lâm Tô Diệp lại chạy về nhà nói với Châu Kim Tỏa.