Chương 439: Mẹ cháu không vui
Xưa nay Châu Kim Tỏa đã không quen thói này, có gì nói đấy, trực tiếp bảo: “Bánh bao là em chồng người ta mang tới, người ta cũng mang cả khẩu phần lương thực tới đây chứ không ăn một miếng nào của cô, cô không cần phải khó chịu như thế.”
Bản thân Châu Ái Cầm tính toán cò con bị mẹ chồng bóc trần cũng không chịu được, trên mặt thẹn phát hoảng, chị ta vội vàng phủ nhận: “Mẹ, mẹ nói gì thế, em chồng về nhà con vui hơn bất cứ ai, không vui ở đâu ra?” Chị ta lại vội vàng khuyên Lâm Tô Diệp và cô út: “Em gái, Minh Xuân, các em mau ăn cơm, đừng khách sáo.”
Châu Kim Tỏa: “Được rồi, ăn của cô đi.”
Rõ ràng trong lòng bất mãn, còn ở đó giả bộ khách sáo cái gì.
Châu Ái Cầm trừng mắt nhìn anh cả Lâm, hy vọng anh ta nói một câu thay mình.
Anh cả Lâm cho rằng cô ta muốn ngồi chỗ của mình mới vội vàng ăn vài miếng rồi đứng dậy: “Em ngồi đi, anh đi dọn chuồng heo một chút.”
Anh hai Lâm cũng vội vàng và vài miếng: “Anh cả, em giúp anh.”
Lâm Thành Tài thấy có chỗ ngồi cũng vội vàng đặt mông ngồi xuống.
Châu Kim Tỏa: “Con còn ăn cái gì? Không mau đi làm việc giúp anh cả anh hai của con đi?”
Lâm Thành Tài: “Mẹ, con đứng chưa ăn được mấy miếng nữa.”
Toa Toa nhéo một miếng bánh bao của mình đưa cho anh ta.
Lâm Thành Tài há miệng cắn, khoa trương bảo: “Thật thơm ngon, cảm ơn cháu ngoại.”
Toa Toa cười ha ha.
Tiểu Lĩnh giục cha Lâm và đám trẻ: “Ăn nhanh một chút, ăn xong còn lên lớp tiếp.”
Đứng ở phía trước chỉ huy người ta, sắp xếp bài tập cho bọn họ, dẫn dắt bọn họ đọc sách, rồi đặt câu hỏi cho bọn họ, cảm giác đó thật quá sảng khoái!
Trước đây ở nhà dạy một mình bà nội cũng không đã.
Cha Lâm vội vàng gật đầu: “Học.”
Châu Ái Cầm thấy gia đình Lâm Tô Diệp chiếm hết ánh sáng trên bàn cơm, càng lúc càng không vui, lại nghe mẹ chồng mắng Lâm Thành Tài cứ cảm thấy là chỉ gà mắng chó nói mình, chị ta càng chẳng muốn ngồi xuống hơn, cầm lương khô đi về sương phòng tây.
Con gái chị ta là Linh Linh quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói: “Bà nội, mẹ cháu không vui.”
Châu Kim Tỏa: “Lý do?”
Linh Linh chỉ cười.
Cha Lâm đưa một miếng bánh bao cho Linh Linh, kêu cô bé đưa cho mẹ.
Linh Linh cầm bánh chạy về phòng đông, bước vào phòng nói: “Mẹ, ông nội con cho mẹ bánh ăn này.”
Châu Ái Cầm dài mặt, giả bộ cái gì? Vừa rồi sao không nỡ cho mình ăn? Cô ta kéo con gái tới lén hỏi em chồng mang quà gì tới đây, có cho cô bé ăn hay không, có phải cho các con nhà chú hai nhiều hơn không.
Linh Linh cười đáp: “Mẹ, chúng ta vừa mới về, cho dù bà nội cho cũng không có thời gian mà.”
Châu Ái Cầm cảm thấy đã thiệt lớn rồi, hôm qua Lâm Tô Diệp mang quà tới chắc chắn chia cho phòng hai chứ không chia cho mình.
Chị ta biết mỗi lần Lâm Tô Diệp về nhà mẹ đẻ đều hào phóng, hoa quả, đồ hộp, kẹo, đường đỏ đường trắng, bột mạch nha thậm chí còn có cả thịt hộp, nhưng lần nào cho Châu Kim Tỏa cũng cất đi hết, đến cuối cùng chị ta cũng không nhìn thấy đâu, không biết có phải là lén cho con của phòng hai ăn sạch rồi không.
Thật ra Linh Linh vẫn luôn nói với chị ta hôm nay bà nội cho ăn món ngon gì, nhưng chị ta không để trong lòng, phản ứng đầu tiên của chị ta chính là có phải bà nội con cho con của phòng hai nhiều hơn không?
Con ăn một miếng bọn họ có thể ăn ba miếng,
Đến cuối cùng trong đầu chị ta chỉ rặt toàn là đồ ngon mà Lâm Tô Diệp mang tới bị người khác ăn hết, còn chị ta không được một miếng nào cả, con chị ta cũng không được ăn.
Ba đứa con trai của chị ta còn không được chia nhiều bằng một đứa con trai của phòng hai, mẹ chồng quá thiên vị!
Nhà mẹ đẻ của Châu Ái Cầm trọng nam khinh nữ nên chị ta đã quen với hình thức này rồi, chỉ cảm thấy mẹ chồng cũng nên thiên vị phòng cả có nhiều con trai hơn mới đúng.
Nhà người khác đều là cháu trai bảo bối, ăn nhiều, ăn ngon, thậm chí mẹ chồng của Lâm Tô Diệp cũng tốt với hai đứa cháu trai, còn đối với cháu gái thì sao cũng được.
Chị ta chỉ có một đứa con gái là Linh Linh, bên dưới còn ba đứa con trai nữa, mà chị hai Lâm có hai đứa con gái và một đứa con trai. Chị ta cảm thấy mình đông còn trai hơn, còn là người cùng thôn với mẹ chồng, mẹ chồng hẳn nên thiên vị chị ta nhiều hơn mới phải. Nhưng Châu Kim Tỏa chưa bao giờ bằng lòng với chị ta khiến chị ta rất bất mãn.