Chương 438: Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi
Anh ta kêu đám trẻ cứ việc chơi, lại duỗi tay bế Toa Toa qua với vẻ rất yêu thích.
Chỉ cả Châu Ái Cầm nói chuyện trên xe lửa và chuyện đi bộ đội với Lâm Tô Diệp.
Chị ta cười bảo: “Bọn chị có một người thân, năm đó toàn quốc đại nối liền đã từng ngồi xe lửa qua thủ đô, nói trên xe lửa có hộp cơm bằng nhôm, các em đã ăn chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Vẫn đắt lắm ạ, bọn em không nỡ, trứng gà luộc và bánh mỏng cho đám trẻ và bà nội đều do cô út nhà bọn em mang.”
Cô út cũng đã từng qua nhà họ Lâm vài lần hiển nhiên Châu Ái Cầm cũng biết.
Chị ta lại thân thiết hỏi chuyện cô út thế nào rồi.
Cô út không thích nói chuyện phiếm đặc biệt không thích nói chuyện với người không thân quen, cô ấy hơi nhíu mày nhưng vẫn đáp lại vài câu.
Châu Ái Cầm cười bảo: “Minh Xuân năm nay cũng phải hai mươi rồi nhỉ, đã tìm đối tượng chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Vẫn chưa.”
Cô kêu cô út bế Toa Toa đi rửa tay, lát nữa còn ăn cơm.
Châu Ái Cầm nhìn bóng lưng rời đi của cô út: “Sao em vẫn còn coi con bé như trẻ con thế, nó đã lớn như vậy rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Ở trong mắt em, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Cô đi vào nhà chính chỉ huy đám trẻ thu dọn bàn ghế, chuẩn bị ăn cơm.
Vì cô lớn lên xinh đẹp lại dịu dàng với trẻ con, mỗi lần về nhà còn mang theo đồ ăn ngon cho nên các cháu trai cháu gái đều thích cô, cũng bằng lòng nghe lời cô.
Châu Ái Cầm thấy mấy đứa con mình cũng nghe theo sự chỉ huy mà vây quanh Lâm Tô Diệp, trong lòng lại chua chát, chị ta đi vào phòng bếp phía đông nhìn, nhân lúc Lâm Tô Diệp không có ở đó mà cười nói với chị hai Lâm: “Đứa con gái này được chiều đúng là khác hẳn ha, chúng ta về nhà mẹ đẻ, chị dâu toàn coi chúng ta như người ngoài. Còn cô em chồng này của chúng ta về nhà lại coi chúng ta là người ngoài.”
Chị hai Lâm nhìn chị ta với vẻ khó hiểu: “Chị cả, người ngoài gì? Ai là người ngoài?
Cô ta chưa bao giờ coi mình thành người ngoài, phòng bếp này chính là của cô ta.
Châu Ái Cầm: “…” Cô giả ngu đúng không?
Chị ta nghĩ đến mình về nhà mẹ đẻ, trong nhà ngoài nhà đều không có chỗ cho mình, đi đến đâu cũng phải nhìn sắc mặt của chị dâu.
Nhưng Lâm Tô Diệp người ta thì khác, về nhà mẹ đẻ vẫn như ở nhà mình, thật sự rất được yêu thương.
Lâm Tô Diệp đã gọi em trai và cô út mau chóng qua ăn cơm, lại gọi anh cả và anh hai ở bên ngoài bận phơi đất.
Châu Ái Cầm bĩu môi.
Châu Kim Tỏa nhìn thấy mới nói với vẻ ngạc nhiên: “Ái Cầm, miệng cô làm sao đấy? Nổi nhiệt à?”
Châu Ái Cầm: “Mọc cái mụn ạ.”
Châu Kim Tỏa: “Ôi giời, vậy cũng phải thanh tâm thanh tịnh đi, từ từ xả lửa giận trong lòng.”
Khi ăn cơm Lâm Tô Diệp và cô út ngồi chung một chỗ kế bên Châu Kim Tỏa, cha Lâm ôm Toa Toa, Đại Quân và Tiểu Lĩnh ngồi bên cạnh ông ấy.
Những người khác đều tùy tiện ngồi, trên cơ bản đa phần đều chen chúc ăn cơm, đám trẻ thấy vô cùng náo nhiệt cũng không ghét bỏ, ngược lại còn thích như vậy.
Lâm Thành Tài không có địa vị nên anh ta đứng ăn, anh ta thấy sắc mặt của Châu Ái Cầm không được tốt cho lắm: “Chị dâu, sao chị không ăn cơm?”
Châu Ái Cầm ờm một tiếng, nhíu mày lại, cầm cái bánh lương thực phụ đứng ở một bên ăn mà không chịu đi qua chen chúc ngồi, ngại phiền.
Chị ta nhìn thấy trong sọt có bánh bao bột mì trắng, phỏng chừng là nhân lúc chị ta không có ở nhà hấp lên đi?
Thế này còn không phải lén ăn sau lưng chị ta hay sao?
Chị ta đợi cha mẹ chồng chủ động cho mình ăn bánh bao, kết quả Châu Kim Tỏa chia cho mỗi đứa trẻ một miếng, vậy mà hai đứa con gái của phòng hai lại được chia cho miếng to bằng ba đứa con trai của mình, bà ấy còn cho Lâm Tô Diệp và cô út mà lại không cho mình ăn.
Chị ta lập tức không vui, thật thiên vị!
Lâm Tô Diệp bẻ bánh bao chia cho đám trẻ ăn, cô và mọi người ăn bằng nhau.
Cha Lâm lại gắp trứng gà cho cô và cô út, khen: “Chị hai con xào trứng ngon lắm đấy.”
Châu Ái Cầm bĩu môi: “Coi cha nói kìa, ai xào trứng gà mà không ngon? Chỉ thêm dầu thôi mà?”
Mình không có ở nhà, bọn họ vừa hấp bánh bao vừa xào trứng gà, thật đúng là không biết xấu hổ.
Lâm Tô Diệp về nhà mẹ đẻ còn dẫn theo cả cô út nhà mình tới đây ăn uống, vậy ăn còn không phải là của mình sao?