Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437. Chống Lưng Cho Cha! 5

Chương 437. Chống lưng cho cha! 5 Chương 437. Chống lưng cho cha! 5

Chương 437: Chống lưng cho cha! 5

Nhưng gã ta vẫn luôn ôm hận trong lòng, luôn muốn báo thù nhà họ Lâm, muốn chiếm lời của Lâm Tô Diệp.

Sau này Lâm Tô Diệp xem mắt, gã ta cũng không ít lần ở sau lưng tung tin đồn nói cô không dễ sinh gì đó.

Sau khi Lâm Tô Diệp gả cho Tiết Minh Dực, Châu Kim Tỏa cũng được các xã viên bầu làm đội trưởng đội sản xuất khiến Lưu Thuận Phát lại không có cơ hội ra mặt.

Bây giờ chính sách ở nông thôn càng ổn định hơn, mỗi ngày công xã và đại đội đều bận trồng trọt, không còn đi làm những hoạt động đó nữa.

Châu Kim Tỏa có uy vọng, cha Lâm cũng làm người thủ kho, ba anh em cũng đã trưởng thành nên không có người nào dám bắt nạt nữa.

Nhưng Lưu Thuận Phát đã quen thói chó má vô lại đó rồi, vẫn không nhịn được mà nói lời ngoa ngoắt, không dám nói người thì nói cây bút máy.

Tôi nói là bút máy, Châu Kim Tỏa bà không thể đánh tôi được đúng không?

Bây giờ gã ta bị Lâm Tô Diệp vạch khuyết điểm như vậy, sắc mặt lập tức tím tái, vô cùng mất thể diện, ngượng ngùng đáp: “Sông có khúc người có lúc, em gái, em gả cho một người đàn ông tốt làm sĩ quan, người thường không dám đắc tội.”

Lâm Tô Diệp: “Có phải anh bắt nạt người quen rồi, nhìn thấy người khác suy nghĩ đầu tiên chính là có thể đắc tội hay không?”

Người bình thường sẽ chỉ nói em gả cho người tốt, thật là có phúc, khiến người ngưỡng mộ, chứ ai lại nói em gả cho người tốt, anh không thể đắc tội với em?

Bị điên! Còn không nhẹ!

Lúc này Toa Toa nhân lúc người lớn không để ý mới mở nắp bút máy của ông ngoại ra cầm trong tay nghịch, bàn tay nhỏ của cô bé vung một cái, một vết mực đen bay ra, bắn “biu” vào mặt Lưu Thuận Phát, lập tức bôi gã ta thành vai mặt hoa.

Toa Toa sững sờ, sau đó nhìn cây bút của mình rồi lại nhìn mặt của Lưu Thuận Phát, có hơi ngơ ngác.

Lưu Thuận Phát càng ngây người hơn, gã ta giơ tay quẹt, quát: “Cái gì đây?”

Lâm Tô Diệp cầm bút trong tay Toa Toa tới đóng nắp lại: “Đừng lau, đây là mực tàu văn hóa đấy, cái bút máy này tốt lắm, có nước!”

Không phải anh quan tâm bút máy của cha tôi có mực hay không sao?

Lưu Thuận Phát tức muốn chết, cảm thấy Lâm Tô Diệp đang cố tình sỉ nhục gã ta.

Mấy người đàn ông khác cũng bật cười, cười hô hố kéo Lư Thuận Phát rời đi. Bọn họ cảm thấy chút chuyện mười năm trước đó không tính là gì cả, mọi người đều từng điên cuồng, quá khứ là quá khứ, là người một thôn nên giữ hòa khí mà sống.

Cha Lâm cũng vui vẻ, trước đây con gái có chuyện đều sẽ về nhà tìm mẹ, còn bây giờ có chuyện tự mình lên, thật sự càng ngày càng giống mẹ cô.

Tuy rằng giọng nói không lớn bằng một nửa mẹ cô nhưng bản lĩnh chọc tức người này cũng lợi hại như vậy.

Cha Lâm cũng rất sảng khoái.

Toa Toa đứng trong lòng ông ngoại, hung dữ hét về phía lưng của Lưu Thuận Phát: “Cày đồng đang buổi ban trưa!”

Cha Lâm nghe giọng điệu của cô bé giống như mắng người mới tò mò hỏi: “Toa Toa làm gì thế?”

Toa Toa tiếp tục: “Cày đồng đang buổi ban trưa, chú là đồ khó ưa!”

Cha Lâm: “…”

Lâm Tô Diệp: “Ai dạy bé ngoan của mẹ vậy?”

Toa Toa cười hì hì.

Cô út: “Ngoại trừ Tiểu Lĩnh ra còn có ai khác nữa.”

Trên đường Lâm Tô Diệp hỏi cha Lâm năm đó nhà mình đã tiếp tế cho Lưu Thuận Phát, tại sao bọn họ không biết ơn mà còn luôn gây sự?

Cha Lâm thở dài: “Có người không biết đủ ấy mà. Năm đó bà nội con tiếp tế cho mấy hộ gia đình, phần lớn người ta đều cảm ơn, chỉ có mỗi nhà anh ta là không biết đủ. Cha anh ta nói nếu như bà nội con không tiếp tế cho mấy nhà khác mà chỉ cho mỗi nhà anh ta, thì nhà anh ta cũng sẽ không sống khổ như vậy. Ôi, con người này, không có cách nói.”

Lâm Tô Diệp: “Bây giờ nhà mình tốt rồi, không cần để ý đến bọn họ.”

Đợi qua hai năm nữa tình hình thay đổi lớn, loại người như Lưu Thuận Phát càng không có cơ hội ra tay.

Bọn họ về nhà phát hiện ra cả gia đình anh cả đã về.

Tuy rằng anh cả Lâm và anh hai Lâm giống Châu Kim Tỏa nhưng tính cách lại càng giống cha Lâm hơn, ôn hòa hiền hậu, từ nhỏ đã rất thương yêu một người em gái như Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp gặp mặt anh lớn cũng vô cùng thân thiết, gọi Tiểu Lĩnh đang ríu ra ríu rít giảng bài qua, lại gọi Đại Quân đang trốn trong phòng đọc sách ra ngoài chào hỏi cậu cả và mợ cả.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ ơi, khi mẹ chưa về bọn con đã chào hỏi qua rồi ạ, đừng quấy rầy bọn con lên lớp nữa.”

Anh cả Lâm cười bảo: “Đúng, bọn anh đều làm thân cả rồi.”

Bình Luận (0)
Comment