Chương 443: Nước sôi lửa bỏng
Trừng phạt thì đổ bô đêm cho người nhà, ăn lương thực đen, được khen thì có thể ăn lương thực tinh và đồ ăn vặt.
Nghĩ đến sự so sánh đó cũng thật là mê người.
Châu Ái Cầm vốn dồn hết tâm tư vào so đo và hờn dỗi, lúc này lập tức bị trói lên chuyến xe học hành, không liều cũng phải liều!
Bắt đầu từ buổi chiều, nhà họ Lâm đã mở hình thức cuộc thi học hành khí thế ngất trời.
Khiến Châu Ái Cầm như rơi vào nước sôi lửa bỏng!
Từ sau khi Lưu Thuận Phát không thể làm trị an Lưu nữa, mấy năm này vẫn luôn không thuận lợi.
Gã ta ngoài mặt hi hi ha ha không tính toán nhưng thật ra trong lòng vô cùng buồn khổ, hận trời hận đất, ghen tỵ với những người sống sung túc.
Người khiến gã ta đỏ mắt nhất chính là nhà mẹ đẻ của Lâm Tô Diệp, đó chính là kẻ thù của gã ta, còn có nhà Lưu Hạ Nham dựa vào lén lút đầu cơ trục lợi mà kiếm được nhiều tiền phát tài đó nữa.
Năm đó gã ta chẳng qua chỉ nhìn trúng cô gái trẻ lớn nên trắng trẻo tinh tế, muốn nói đùa với cô một chút, kết quả cô nói với mẹ mình đánh gã ta một trận, còn kêu bà nội và cha tới sỉ nhục cha mẹ gã ta.
Gã ta đã từng ảo tượng vô số lần có một ngày nào đó sẽ bắt được cô gái này tới tay, xem cô còn dám gay gắt với mình nữa không.
Gã ta vẫn luôn cảm thấy chỉ cần là người phụ nữ mình mình trúng và xinh đẹp thì chính là của mình, nếu không phải của mình thì chính là đồ bẩn.
Gã ta mua một bình rượu lại kêu vợ rang cho đĩa lạc, dự định cầm đi tìm Lưu Hạ Nham nghe ngóng tin tức, xem có thể nhân cơ hội phát tài cùng hay không.
Vợ gã ta nhắc nhở gã ta: “Buổi tối về sớm một chút, đừng có mò lung tung tới cửa nhà hồ ly tinh.”
Lưu Thuận Phát vừa chửi mát vừa rời đi.
Gã ta đi tới nhà Lưu Hạ Nham.
Lưu Hạ Nham là một người ế chỏng chơ, trong nhà chỉ có mỗi người mẹ mù, ngoài mặt thoạt nhìn nghèo rớt mồng tơi nhưng thật ra lại giàu có, mẹ già của anh ta ngày nào cũng uống sữa mạch nha.
Đây là loại người im hơi lặng tiếng kiếm được nhiều tiền.
Lưu Thuận Phát cảm thấy ngoại trừ mình ra không có người nào biết được bí mật của Lưu Hạ Nham.
“Lão đệ, tôi tới tìm cậu uống rượu đây, cậu dẫn anh trai phát tài với.” Lưu Thuận Phát cười ha ha đi vào sân.
Lưu Hạ Nham vừa mới thu dọn bao hàng đang định nhân lúc trời đêm ra ngoài.
Thời buổi này vẫn chưa cho phép cá nhân buôn bán, đó đều xem là đầu cơ trục lợi, nhưng con người có nhu cầu thì có buôn bán, lá gan to và có tiền tài vẫn dám làm như cũ.
Là lén lút làm.
Anh ta nhíu mày: “Hôm nay không được.”
Lưu Thuận Phát: “Uống vài chén thôi, hôm nay gặp được Lâm Tô Diệp cậu không có suy nghĩ gì sao?”
Lưu Hạ Nham: “Người ta đã kết hôn sinh con cả rồi, nghĩ cái gì?”
Lưu Thuận Phát cười bảo: “Lúc trước không phải cậu còn từng cầu hôn nhưng nhà người ta chê nghèo yêu giàu không nhìn trúng cậu hay sao?”
Năm đó Lâm Tô Diệp tìm đối tượng vẫn rất chấn động, không ít thanh niên đều muốn lấy cô, nhưng phải xem bản thân có đủ điều kiện không đã. Người nhà nghèo tuyệt đối không được vì cô chỉ gả cho người giàu có. Cho dù chọn đàn ông thôn quê cũng phải kiếm được rất nhiều công điểm, ít nhất không cần cô ra đồng.
Mới đầu người tới cửa cầu thân cũng nhiều, sau này có tin đồn cô không dễ sinh nở, tham ăn lười làm, hồ ly tinh, khiến không ít mẹ chồng rút lui.
Lúc đầu Lưu Hạ Nham có tới cầu thân, anh ta không ngại cô có sinh được hay không, anh ta cũng có sức lực có thể làm việc mà không cần cô ra đồng.
Nhưng nhà họ Lâm từ chối.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp bị rất nhiều mẹ chồng ghét bỏ nhưng nhà họ Lâm sẽ không tùy tiện gả con gái cho người ta, cuối cùng Châu Kim Tỏa càng hạ quyết tâm nhất định tìm cho con gái một người thành phố giàu có cầm được tiền lương.
Tóm lại là coi thường loại đàn ông không có cha, cơ thể mẹ thì không tốt, nhà còn nghèo như anh ta.
Bị người từ chối đương nhiên không vui nhưng cũng không đến mức ghi hận gì cả, dù sao tìm đối tượng vốn chính là gái tốt có trăm nhà cầu.
Chỉ là khi cô nhìn thấy anh ta lại như thể không quen biết, khiến trong lòng anh ta vẫn có hơi… chua chát.
Bình thường cô không thích ra ngoài, cả ngày anh ta cũng bận rộn kiếm kế sinh nhau không thường tụ tập với đám đông, tuy rằng cùng chung một thôn nhưng thật sự không quen biết cho lắm.
Lưu Thuận Phát xúi giục: “Lão đệ, cậu chưa từng muốn cướp cô ấy tới tay sao? Phụ nữ ấy mà, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, chồng cô ấy không ở nhà, còn có thể không cô đơn được sao?”