Chương 444: Tính toán
Lưu Hạ Nham nhíu chặt đôi mày rậm, vốn chỉ có ánh mắt hung dữ nham hiểm giờ lại càng thêm u ám, lạnh lùng nói: “Tôi phải đi cả đêm ra ngoài, khi anh đi giúp mẹ tôi cài cửa.”
Anh ta cũng không để ý đến Lưu Thuận Phát nữa mà khiêng bao hàng đi thẳng.
Hiển nhiên Lưu Thuận Phát không dám đi báo cáo anh ta, con người Lưu Hạ Nham này không thích giao tiếp với người ta, người khác không hiểu anh ta nhưng khi Lưu Thuận Phát lêu lổng trong thành huyện đã từng tận mắt nhìn thấy anh ta đánh nhau với đám du côn.
Trong thôn đàn ông có vô liêm sỉ cỡ nào cũng không dám tùy tiện đắc tội với anh ta.
Lưu Thuận Phát xách bình rượu rời đi, thuận theo đường thôn tản bộ trong ngõ, thi thoảng mắng vài câu, rước tới tiếng chửi quát thật to của người gần đó.
Men rượu bốc lên đầu gã ta khiến lá gan vô cùng to, nhặt một viên đá ném vào nhà người ta, đợi người ta quát mắng đuổi ra ngoài thì anh ta đã sớm chạy xa rồi.
Trong thôn thường có mấy tiếng chó sủa.
Thời buổi này mọi người đều không thể ăn no nên cũng không có mấy hộ gia đình nuôi chó, phần lớn nuôi chó cũng sẽ bị người bắt lén ăn thịt, cho nên trừ phi là gia đình vô cùng giàu có thì thật sự không ai nuôi chó.
Gã ta vừa đi vừa chửi oang oang, tính xem hôm nay sẽ đi trèo tường nhà ai.
Chồng ai không có ở nhà, nhà ai chỉ có phụ nữ và trẻ con ở nhà, nhà ai có tình hình thế nào, gã ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Trước đây chỉ là nghĩ thôi nhưng lúc này gã ta lại nhiệt huyết sục sôi, rất muốn làm phạm tội.
Người ta còn dám vậy dựa vào cái gì gã ta không dám?
Gã ta muốn đi đến nhà Lâm Tô Diệp nhất nhưng lại không dám.
Gã ta vòng quanh thôn hai vòng, lại đi vài vòng trong ngõ, cuối cùng chọn nhà quả phụ Lâm ở cuối thôn.
Nhà quả phụ Lâm ở nơi khá hẻo lánh, hàng xóm bên trái là một căn nhà trống, vốn là ngũ bảo hộ, sau khi người già qua đời căn nhà để trống đến bây giờ vẫn chưa có người ở.
(Chú thích: Ngũ bảo hộ - chủ yếu bao gồm vài hạng mục sau: lo ăn, lo mặc, lo y tế, lo chốn ở, lo mai táng [lo giáo dục cho cô nhi], thường xuất hiện ở vùng nông thôn Trung Quốc. Đối tượng của ngũ bảo hộ thường là người già, người tàn tật và trẻ vị thành niên.)
Ngược lại bên phải có người nhưng hai vợ chồng già đều điếc tai, bọn họ không ở chung được với con dâu nên tách ra tự mình ở.
Mùa thu hoạch anh chồng đột nhiên phát bệnh nặng qua đời, để lại vợ và hai đứa con gái, con gái lớn tám tuổi, con gái nhỏ mới bốn tuổi, cũng rất đáng thương.
Ý của trong thôn ngược lại cũng không muốn để cô ta thủ tiết, dù sao một quả phụ nuôi hai đứa con cũng rất khó sống tiếp, nói là năm sau có thể tìm một người tái giá, không muốn gả đi thì kén người ở rể gánh tiền công của chồng cô ta cũng được. Lúc này đều là ruộng đất tập thể nên không có cách nói tuyệt hậu đó, quả phụ chăm con khó mà sống tốt, cán bộ thôn hiển nhiên muốn sắp xếp giải quyết khó khăn cho các xã viên.
Tuy rằng quả phụ trẻ ban ngày đứng đắn, thoạt nhìn nghiêm nghị không thể xâm phạm nhưng Lưu Thuận Phát lại cảm thấy cô ta đang giả bộ!
Mỗi lần mình đi qua nơi này cô ta đều liếc mắt quyến rũ gã ta, chắc chắn muốn kêu gã ta buổi tối qua đây.
Hừ, ả đàn bà ti tiện!
Gã ta mò đến cánh cửa, bên trong cài then rồi nhưng có thể ngăn được gã ta sao?
Gã ta cũng học được không ít bản lĩnh trộm gà bắt chó của người ta.
Tường viện cùng lắm chỉ cao một mét rưỡi, gã ta rất nhẹ nhàng lộn qua, lại đẩy then cửa đã cài ra, nhẹ nhàng mở cánh cửa lớn, như vậy đợi lát nữa mình có thể nghênh ngang rời đi.
Gã ta lại mò được đến cửa phòng, loại cánh cửa gỗ không lớn này bên trong có cắm một cái chốt hoặc là cài một cái gậy, hoàn toàn không có tác dụng.
Gã ta dựa sát người tới bên ngoài cửa sổ nghe ngóng, ban ngày quả phụ Lâm phải làm việc, hai đứa con gái cũng phải nhặt củi, làm việc nhà nên ba người đều mệt kinh khủng, lúc này ngủ rất say.
Lưu Thuận Phát đi đến cửa, duỗi tay cầm cánh cửa, trực tiếp nhấc cả cánh cửa xuống khỏi bản lề, đừng quá nhẹ.
Gã ta đã đặc biệt nghiên cứu qua việc này.
Gã ta vào cửa mò được con dao trên bức tường phía sau bàn bếp vào trong tay trước, tất nhiên, nó không phải dùng để giết người mà là để đe dọa dọa quả phụ Lâm.