Chương 445: Nhiều cách lắm
Cô ta dám không nghe theo? Gã ta sẽ giết con gái của cô ta!
Đương nhiên không phải giết thật nhưng có thể dọa sợ cô ta, nửa đêm đột nhiên cô ta bị uy hiếp chắc chắn sẽ sợ, phản ứng đầu tiên là nghe theo gã ta, sau đó cũng dễ xử thôi.
Gã ta có nhiều cách lắm!
Cả buổi chiều kèm theo nửa buổi tối nhà họ Lâm đều bận học hành.
Người nào cũng cảm thấy còn mệt hơn cả ra đồng, vừa nằm xuống đã ngủ khò khò, ngay cả Châu Kim Tỏa cũng không ngoại lệ.
Buổi tối Lâm Thành Tài bị Tiểu Lĩnh ép cùng nhau học, còn phải thả giọng thật to đọc sách khiến cổ họng khô khốc uông rất nhiều nước, kết quả buổi tối phải đi tiểu đêm.
Anh ta đứng dậy mặc áo bông quần bông vào một cách không tình nguyện, loẹt quẹt đôi giày đi ra ngoài.
Nhà mình quen đường quen lối, nhắm mắt cũng sẽ không đi sai, anh ta cũng lười cầm theo đèn pin.
Anh ta vừa đi đến nhà chính đã phát hiện có một bóng người cao gầy đi ra, đó là cô út.
Anh ta ngáp một cái, còn chào hỏi: “Minh Xuân, em cũng dậy đi vệ sinh hả.”
Cô út lại không để ý đến anh ta mà quay người đi phăm phăm, lập tức băng qua sân đi tới cửa lớn.
Lâm Thành Tài: “?”
Tình huống gì đây? Trong đầu anh ta ong lên một tiếng, sẽ không phải giống như bà Tiết nói, nửa đêm Tiết Minh Xuân tỉnh dậy đánh lưu manh đấy nhé?
Trời ơi!
Anh ta sợ đến mức giật nảy mình, nín cả tè lại.
Anh ta nhỏ giọng gọi Lâm Tô Diệp nhưng lại sợ kinh động đến những người khác, chỉ đành rón rén nhẹ nhàng ra ngoài theo cô út.
Anh ta phát hiện ra buổi tối cô út đi đường không hề có động tĩnh, âm thanh rất nhẹ.
Anh ta gần như còn nghe thấy trong miệng cô ấy lầm bầm: “Bà nội, bà nội…”
Mẹ ơi, thế này cũng quá đáng sợ rồi.
Không phải bà nội cô ấy đã mất vào năm cô ấy sặc khói bếp lò rồi sao?
Lâm Thành Tài vừa sợ hãi vừa lạnh run cầm cập nhưng lại không thể không quản mà ra ngoài theo cô út.
Bên ngoài trăng đã biến mất, sao sáng đầy trời, không khí cũng rất lạnh lẽo.
Đôi mắt thích ứng được với bóng tối rồi cũng có thể nhờ ánh sáng yếu ớt mà đi.
Lâm Thành Tài đi quen đường không sao cả nhưng anh ta phát hiện ra vậy mà cô út cũng không gặp chướng ngại gì hết.
Cô ấy đi rất chậm nhưng cũng không có âm thanh gì cả, khoảng một giờ sáng là lúc mọi người đang buồn ngủ nhất, toàn bộ thôn đều đang ngủ say, ngay cả chó trong thôn cũng vì không có động tĩnh lạ mà ngủ như chết.
Lâm Thành Tài đi theo phía sau, trong lòng nghĩ Tiết Minh Xuân sẽ không mộng du đấy chứ?
Trước đây người già kể chuyện có nói người mộng du có thể vượt nóc nhà băng tường, còn có thể bay lên cây nhưng bản thân người mộng du lại không biết, người khác cũng không thể đánh thức anh ta mà phải để anh ta tự mình về nhà, bằng không anh ta tỉnh lại có khả năng sẽ tự dọa chết mình.
Nghĩ như vậy, anh ta dùng sức bịt miệng mình lại, chỉ sợ mình không nhịn được mà đánh thức cô út sẽ dọa chết cô ấy.
Anh ta lại lo lắng gặp phải người khác lỡ như đánh thức Tiết Minh Xuân thì không ổn.
Anh ta may mắn vì dọc theo đường đi này cũng không gặp được người nào.
Thường thì ngày mùa thu hoạch hoa màu trong thôn đều sẽ sắp xếp người đi tuần tra, đến khi nông nhàn trên cơ bản không cần tuần tra nữa, cho dù có tuần tra thường đều vào ban đêm, khoảng mười giờ đi hai lần, gần sáng đều rất buồn ngủ cũng lười đi tuần tra, cho nên giờ này bên ngoài yên tĩnh thật sự không có ai.
Anh ta đi theo cô út tiến lên phía trước, cô ấy giống như đi tuần tra, bất tri bất giác đã đi rất xa rồi.
Bên đường có hộ gia đình truyền ra âm thanh kỳ quái.
Tuy rằng Lâm Thành Tài chưa kết hôn nhưng anh ta lớn rồi chứ không còn nhỏ, nghe động tĩnh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta gấp đến đòi mạng, em đừng đi nữa, vợ chồng người ta làm việc một cô gái lớn chưa kết hôn như em sáp tới góp vui làm gì?
Cô út đã đi đến sau nhà, anh ta cũng chỉ có thể đi theo.
Nghe rồi lại nghe, anh ta cảm thấy không đúng, sao lại là tiếng của trị an Lưu? Hình như thằng nhãi này đang dày vò một quả phụ.
Gã ta sẽ không bò vào cửa nhà quả phụ đấy chứ?
Lâm Thành Tài nhìn, đây hình như là nhà ai đó phía sau thôn, lẽ nào thật sự là hộ gia đình có chồng vừa chết đó sao?
Động tĩnh trong nhà lớn hơn.