Chương 446: Cầu xin anh
Quả phụ Lâm trước thì thấp giọng khóc xin, sau đó lại có xu thế muốn cãi nhau to.
Lưu Thuận Phát quát khẽ: “Cô la đi, lớn tiếng lên, cho đàn ông cả thôn này đều tới nhìn bộ dáng phóng túng này của cô.”
Quả phụ Lưu khóc không thành tiếng: “Xin anh, anh mau đi đi.”
Gã ta kề dao lên cổ con của cô ta khiến cô ta sợ đến mức trong lúc nhất thời không có cách nào, nghĩ dù thế nào cũng phải dỗ gã ta đi, kết quả tên súc sinh này đắc thủ xong lại không đi mà còn muốn sỉ nhục người.
Cô ta dùng sức đẩy gã ta: “Anh cút ra, không cho phép động vào con tôi.”
Lưu Thuận Phát cười lạnh: “Cho dù tôi không động, nhưng nếu như người khác biết cô nói xem bọn họ cảm thấy tôi có động hay không đây?”
Quả phụ Lâm không dám khóc lớn tiếng mà run rẩy xin tha: “Cầu xin anh, anh mau đi đi.”
Lưu Thuận Phát: “Tôi không đi, bà vợ đó của tôi chẳng có vị gì cả, sau này tôi sẽ ngủ ở nơi này, nếu như cô không chịu thì đi báo cáo với cán bộ đi, kêu bọn họ bắt tôi đi lao động cải tạo, bắn chết, lão tử hoàn toàn không sợ chết!”
Gã ta nói rất khoa trương.
Mới đầu ỷ vào men rượu bốc lên, còn bây giờ lại háo sắc gan to bằng trời.
Gã ta chắc chắn quả phụ Lưu không dám, nếu cô ta dám thì khi gã ta tới đã hô to gọi người bắt gã ta rồi, mới đầu cô ta không dám la, sau đó càng không dám la hơn, bây giờ chỉ biết khóc lóc cầu xin chứ nào có la được nữa? Sau này hiển nhiên cũng không dám la.
Gã ta phải ở nơi này hưởng thụ niềm vui khoái lạc của mình, một quả phụ nuôi hai đứa con gái lớn…
Trong nháy mắt gã ta đã được trải nghiệm lạc thú của làm hoàng đế, càng cảm thấy được người phải to gan. Thời buổi này chính là to gan không chết, người gan nhỏ thì chết đói, ở bên cô vợ xấu tệ đó của mình thì có gì thú vị?
Lâm Thành Tài tức đến mức muốn xông vào bắt Lưu Thuận Phát ra đánh nát đầu chó của gã ta!
Anh ta vừa nghĩ làm thế nào mới có thể dọa sợ Lưu Thuận Phát mà lại không hại quả phụ Lâm thì thấy cô út bám vào cửa sổ nhà người ta, sau đó leo lên nóc nhà…
Em có phải thằn lằn đâu!
Em xuống ngay cho anh!
Cô út lại không có bất cứ phản ứng gì, cô ấy lên nóc nhà cúi eo bò về phía nam, động tác của cô ấy nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như một con mèo.
Mà nhà của quả phụ Lâm lại thấp bé, gian nhà không cao, mái hiên cách mặt đất cũng chỉ hai mét, đối với cô út mà nói hoàn toàn không có chướng ngại gì.
Cô ấy nhẹ nhàng trèo xuống thuận theo tường viện, sau đó bước vào trong phòng.
Lâm Thành Tài đã vòng tới trước mặt, sau đó mở cửa sân.
Lưu Thuận Phát này thật sự gan to bằng trời!
Anh ta lẻn vào từ cửa, chỉ nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng nói trầm thấp và khàn của Tiết Minh Xuân: “Mày là một tên lưu manh chân chính.”
Giọng nói của cô ấy quá không giống với giọng ngày thường.
Sau đó anh ta nghe thấy trong cổ họng của Lưu Thuận Phát phát ra tiếng ặc ặc, hình như gã ta đang muốn giãy dụa nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Lâm Thành Tài che miệng không dám phát ra động tĩnh.
Sau lưng anh ta cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Quả phụ Lâm cũng bịt chặt miệng mình cũng không dám phát ra một chút thanh âm nào, cô ta không biết bóng đen này là người hay quỷ, cô ta nghi ngờ là chồng mình sống lại rồi chăng?
Cô ta nhìn thấy bóng đen đó tiến vào bóp cổ Lưu Thuận Phát, trực tiếp xách gã ta lên bẻ gãy đầu gối hay là chỗ nào đó, và rồi gã ta đã không còn động tĩnh gì nữa.
Sau đó, bóng đen đó túm Lưu Thuận Phát rời đi.
Quả phụ Lâm không nhịn được mà gọi một tiếng: “Mình ơi!”
Bóng đen đó lại không hề có phản ứng gì mà đi thẳng.
Cô ta nghĩ lại giọng nói trầm thấp và khàn đó hình như không giống của chồng mình.
Đó là ai?
Ai biết mình chịu khổ chịu tội muốn tới giúp đỡ mình? Lẽ nào là trời thu phục kẻ ác?
Lâm Thành Tài cúi người rón ra rón rén đi ra ngoài, nhìn cô út không tiếng động lôi Lưu Thuận Phát ra ngoài, cuối cùng ném trên ngã tư đường ở giữa thôn, sau đó cô ấy rời đi.
Lâm Thành Tài mau chóng đi qua xem thử, Lưu Thuận Phát vẫn chưa chết, vẫn còn thở nhưng đã hôn mê, chỉ là không khống chế được đại tiểu tiện, rất là khai thối.
Anh ta vội vàng đi theo cô út về nhà.
Ông trời phù hộ, dọc đường đi này không gặp một ai!