Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 457. Các Người Làm Gì Thế

Chương 457. Các người làm gì thế Chương 457. Các người làm gì thế

Chương 457: Các người làm gì thế

Lâm Tô Diệp vừa định giúp bọn họ báo cảnh sát thì người trong ngõ nhìn thấy bọn họ đã lớn tiếng quát: “Người không liên quan mau cút, đừng xem náo nhiệt!”

Lâm Thành Tài nhỏ giọng bảo: “Chị, chúng ta đi mau, chắc chắn là tranh chấp giữa bọn đầu cơ trục lợi đó.”

Anh ta ở trong thôn cũng biết một vài tin đồn.

Châu Kim Tỏa mắt rất sắc, lập tức nhận ra người bị đánh chính là Lưu Hạ Nham ở Lâm Gia Đồn.

Đây là người thôn mình mà!

Sở dĩ bà ấy có thể kéo người tới đánh nhau chính là vì bà ấy thích bênh vực kẻ yếu, chỉ cần là người thôn mình bà ấy nhìn thấy đều không thể không quản.

Bà ấy lớn tiếng hô: “Này, các người làm gì thế?”

Lâm Tô Diệp kéo bà ấy: “Mẹ?”

Châu Kim Tỏa lớn tiếng la: “Giết người rồi!” Bà ấy nhặt viên đá trên đất ném vào bên trong đập trúng một người đàn ông.

Người đàn ông đó gào lên: “Muốn chết à!”

Châu Kim Tỏa: “Mày đánh người thôn bọn tao, mày báo tên ra đây, mày đợi tao về thôn gọi người tới!”

Bà ấy kéo Lâm Tô Diệp và cô út lùi về sau, đứng trên đường lớn bọn họ còn dám đánh người chắc?

Lâm Thành Tài cũng nhận ra: “Ôi, đúng thật là Lưu Hạ Nham ở thôn chúng ta rồi. Con vẫn luôn nghe nói anh ta ở bên ngoài lén lút buôn bán đồ, chắc là thật rồi.”

Châu Kim Tỏa đã gân cổ lên hô đánh người, đòi tìm công an.

Lúc này, bên trong có hai người đàn ông xông về phía bọn họ, trong tay còn cầm gậy, bộ dáng hung thần ác sát.

Trong tay Châu Kim Tỏa lại giơ một tảng đá, bà ấy kêu Lâm Tô Diệp và cô út đi ra đường gọi người, còn bà ấy gào to gọi con trai út xông lên với mình.

Lâm Thành Tài: “Mẹ, mẹ trốn phía sau đi, con bảo vệ mẹ.”

Châu Kim Tỏa xung trận ngựa lên trước, dùng túi vải đánh văng người đàn ông vung gậy tới, sau đó đập một tảng đá lên vai người đàn ông, người đàn ông đau đớn một trận, Châu Kim Tỏa lại dùng đá đập mạnh vào lưng anh ta, thuận tiện cướp luôn gậy của người ta.

Bà ấy đang kêu hây hây xông vào trong, lại phát hiện cô út nhanh hơn bà ấy đã đánh ngã hai người đàn ông xuống đất.

Châu Kim Tỏa: “Minh Xuân lợi hại như vậy sao?”

Bà ấy vẫn luôn cảm thấy mình đánh nhau đã lợi hại rồi, một cây gậy đã đánh cho Lưu Thuận Phát không còn chút sức đánh trả, nhưng không ngờ Minh Xuân còn lợi hại hơn cả mình?

Bà ấy dùng gậy đánh ngã một tên đàn ông, thấy cô út di chuyển nhảy lên, tung một quyền đánh ngã một tên đàn ông, lại một cước đá ngã một tên, một cú lên gối húc một tên đàn ông dính bẹp vào tường, cuối cùng hai tên đó bị Lưu Hạ Nham tự mình đánh ngã.

Mấy tên đàn ông thấy không đánh lại được vừa lăn vừa bò chạy đi, trước khi đi có người buông lời đe dọa: “Lưu Hạ Nham, mày cứ đợi đấy cho ông!”

Lưu Hạ Nham nhìn cô út rồi nhìn Châu Kim Tỏa, sau lại nhìn Lâm Tô Diệp và Lâm Thành Tài ở bên ngoài.

Anh ta im lặng một lúc rồi khập khiễng đi tới cảm ơn.

Châu Kim Tỏa: “Chậc chậc, tôi nói này Lưu Hạ Nham, cậu là tạo nghiệt đấy sao?”

Lưu Hạ Nham: “Hợp tác bán đồ, bọn nó trở mặt muốn ăn sạch của cháu.”

Châu Kim Tỏa: “Vậy cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ, cậu nói xem nếu không phải gặp được chúng tôi, lỡ như cậu bị bọn họ đánh chết thì sao?”

Bà ấy lấy cái khăn tay đưa cho Lưu Hạ Nham kêu anh ta lau máu trên mặt, lại hỏi anh ta có cần đi bệnh viện hay không.

Khi nói đi bệnh viện bà ấy vô cùng tự hào, nếu không phải tình huống không phù hợp thì bà ấy còn muốn khoe khoang con gái hiếu thuận một chút.

Tuy rằng bản thân bà ấy không nỡ đi bệnh viện nhưng chăm sóc tiểu bối trong thôn mình đặc biệt là tiểu bối mà bà ấy thấy không tồi thì vẫn chịu đi.

Lưu Hạ Nham lắc đầu: “Không sao, chỉ là thương da thịt thôi.”

Xương cốt cũng không sao, cùng lắm chỉ bị đánh xanh tím, qua vài ngày là khỏi.

Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, ánh mắt cô nhìn anh ta vẫn lộ ra vẻ xa lạ.

Anh ta lại nhìn về phía cô út: “Vị đồng chí này thật lợi hại.”

Cô út: “Anh tôi làm lính, tôi học theo anh tôi.” Cô ấy chỉ vào Lâm Tô Diệp: “Đó là chị dâu tôi.”

Lưu Hạ Nham đọc ra được vẻ uy hiếp trong mắt cô ấy, dường như đang cảnh cáo anh ta nếu anh dám có ý kiến với chị dâu tôi, tôi sẽ đánh anh sấp mặt.

Anh ta nhiều lần xin lỗi lại hỏi mấy người họ định làm gì.

Lâm Tô Diệp nói đi ăn cơm.

Lưu Hạ Nham: “Cùng đi đi, tôi cũng vừa vặn định đi, tôi mời thím và các cô ăn cơm.”

Châu Kim Tỏa cười ha ha đáp: “Thế này cũng thật ngại quá.”

Nếu như cậu cứ đòi mời cũng được, không cần con gái tôi tiêu tiền.

Bình Luận (0)
Comment