Chương 456: Im lặng
Vừa nói đến tiền hai đứa con trai đều im lặng.
Châu Kim Tỏa không nhịn được mà nói: “Khi cha mẹ nuôi các anh các chị lớn có tiếc của không? Đến phiên anh chị khám bệnh cho cha lại ở đây lải nhải.”
Một đứa con trai lập tức xù lông nhím: “Bà là ai mà xen vào chuyện của người khác!”
Châu Kim Tỏa: “Tôi nói cho các người biết, đừng có chọc tôi tức, tôi huyết áp cao, con gái tôi dẫn tôi tới đây khám bệnh đấy nhé.”
Người đàn ông nhìn bà ấy như nhìn đồ thần kinh: “Huyết áp cao ghê gớm lắm sao, còn chạy tới bệnh viện xen vào chuyện của người ta.”
Lâm Thành Tài vội vàng kéo Châu Kim Tỏa đi.
Lâm Tô Diệp kêu cô út đi ra hành lang đợi còn cô đi vào trong hỏi bác sĩ.
Bác sĩ đó không bận, nhìn thấy cô lớn lên xinh đẹp lại lễ phép cũng bằng lòng nói thêm với cô.
Ông ta nói nếu như bệnh tâm thần chỉ có thể đi tới bệnh viện thần kinh tỉnh, ở đó có kê thuốc nhưng cũng không có cách nào chữa cho khỏi hẳn, nhà ai mắc phải trên cơ bản cũng đều khó chữa.
Mỗi một thôn ở nông thôn trên cơ bản đều sẽ có một hai người ngốc như vậy, có nam có nữ, có người sinh ra đã ngốc, có người chịu phải kích thích nặng mà trở nên ngốc nghếch, đều dựa vào người nhà nuôi sống chứ cũng không có cách nào khác.
“Nếu cần, cô vẫn nên tới bệnh viện tỉnh hỏi đi, bệnh viện huyện chắc chắn không ổn.”
Lâm Tô Diệp nhiều lần cảm ơn, lại hỏi: “Bác sĩ, mộng du chữa thế nào, có thuốc không ạ?”
Tuy rằng cô cũng không thể chắc chắn cô út là tình huống thế nào nhưng xem chừng có hơi giống mộng du, nên cứ hỏi thử xem sao.
Bác sĩ lắc đầu: “Mộng du không có thuốc gì cả, không cần can thiệp, phần lớn người đều tự lành. Nếu thật sự nặng quá có thể dùng một lượng thuốc an thần nhất định.”
Bây giờ chữa bệnh ở bệnh viện huyện thật sự không phát triển, có vài bác sĩ cũng chỉ có trình độ cao hơn bác sĩ chân đất, chỉ có cầm dao phẫu thuật là tốt hơn một chút.
Lâm Tô Diệp có hơi thất vọng.
Cô ra khỏi phòng khám, cô út đang ở bên ngoài đợi cô.
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tô Diệp không tốt cho lắm, cô ấy quan tâm hỏi: “Chị dâu?”
Lâm Tô Diệp cười với cô ấy, bảo: “Không sao, chị hỏi cho Lâm Thành Tài thôi, lá gan của nó vô cùng nhỏ sợ này sợ kia, cứ nằm mơ thấy ác mộng mãi.”
Lúc này Lâm Thành Tài và Châu Kim Tỏa đã cầm thuốc về.
Châu Kim Tỏa lại được một y tá khác phổ cập khoa học cho, nói với bà ấy huyết áp cao có lớn có nhỏ, nhất định phải chú ý, thế này cũng dọa sợ bà ấy quá.
Bà ấy nhìn thấy Lâm Tô Diệp mới hỏi: “”Con gái, con khám thế nào rồi?”
Lâm Tô Diệp: “Rất tốt ạ.”
Cô út lại nhìn về phía Lâm Thành Tài với ánh mắt có hơi sắc bén, lại khiến chị dâu của cô ấy lo lắng, thật đúng là một đứa em trai không bớt lo.
Lâm Thành Tài bị cô ấy nhìn mà nổi hết gai ốc, trong nháy mắt cảm thấy cột sống đau.
Cô út nói với anh ta: “Gan nhỏ uống thuốc không được, phải luyện.”
Lâm Thành Tài sợ đến mức lập tức giơ tay đầu hàng: “Minh Xuân, em bỏ qua cho anh đi, gan anh to như vậy là đủ dùng rồi.”
To giống như em, anh thật sự không chịu nổi.
Xếp hàng khám bệnh cũng tốn không ít thời gian, đã đến trưa nên Lâm Tô Diệp nói đi tới tiệm cơm ăn.
Châu Kim Tỏa nôn nóng: “Đi tới tiệm cơm làm gì, mẹ có mang lương khô đi rồi.”
Bà ấy lấy vài cái bánh từ trong túi vải của mình chia cho mọi người, còn đặc biệt cầm bánh bao cho Lâm Tô Diệp và cô út, còn bà ấy và Lâm Thành Tài ăn bánh mì thô.
Lâm Tô Diệp vẫn muốn dẫn bọn họ đi tới tiệm cơm quốc doanh, bốn người gọi hai bát mì cũng được.
Châu Kim Tỏa vừa nghe tốn tiền lập tức không chịu, giọng cũng to hơn: “Ra tiệm cơm làm gì, không phải là đốt tiền sao?”
Con gái dẫn mình đi tới bệnh viện khám bệnh là hiếu thuận, còn đi tới tiệm cơm là chọc tức người!
Bà ấy vừa lớn giọng, Lâm Tô Diệp đã nhắc nhở: “Mẹ, bác sĩ nói mẹ bớt nóng tính một chút, tính nóng huyết áp cao tăng lên vụt vụt!
Châu Kim Tỏa lập tức giống như hổ bị nhổ răng, không còn uy phong nữa.
Giọng nói chính là khí thế của bà ấy.
Khi bọn họ đi tới tiệm cơm có băng qua một con ngõ, phát hiện ra bên trong lại có người đang đánh nhau!
Ngõ này có hơi sâu, bảy tám người ở trong đó hỗn chiến… à, là bảy tám người đánh một người chứ.
Người đàn ông bị đánh ngược lại cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể vừa kháng đòn vừa túm một tên đánh tới tấp.