Chương 455: Nghe thấy chưa
Lâm Tô Diệp thì lại dựa theo bảng chỉ dẫn mà đi, còn tẩy não bà ấy: “Mẹ, mẹ nhìn thấy chưa, nếu như không có văn hóa vào thành phố sẽ không biết gì.”
Châu Kim Tỏa liên tục gật đầu: “Đúng thật, chính là người mù mọc thêm con mắt, thật sự phải học văn hóa.”
Bà ấy trừng mắt nhìn con trai út: “Nói con đấy, nghe thấy chưa?”
Lâm Thành Tài nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ anh ta và chị mình cũng biết không ổn, đang trốn sau lưng cô út lại bị mẹ mình điểm danh, cũng chỉ có thể gật đầu.
Ôi, chuyện đã định trước không thể chạy thoát, lúc nhỏ không học lớn lên vẫn phải học.
Nhưng tốt xấu gì anh ta cũng đã học đến lớp ba chứ không phải mù tịt.
Lâm Tô Diệp lấy số cho Châu Kim Tỏa trước, cô đi vào phòng trao đổi với bác sĩ một chút.
Qua một lúc đến phiên số của Châu Kim Tỏa.
Nghe thấy người ta gọi Châu Kim Tỏa, bà ấy còn sững sờ: “Con gái, không phải khám cho con sao?”
Lâm Tô Diệp nhỏ giọng đáp: “Vẫn có thể dẫn theo một người, không khám thì phí.”
Châu Kim Tỏa cũng chưa từng tới bệnh viện bao giờ nên không hiểu chuyện ở nơi này, còn cho rằng là thật, cảm thấy kiếm được lời to rồi mới vui vẻ đi theo Lâm Tô Diệp vào phòng.
Thời buổi này bệnh viện huyện cũng không có bao nhiêu bác sĩ, phân khoa cũng rất đơn giản, cùng lắm là chia ra mấy khoa như phụ khoa, ngoại khoa, nội khoa, khoa nhi như vậy, có rất nhiều lúc còn là bác sĩ toàn khoa.
Bệnh viện như vậy khám bệnh nặng chắc chắn không ổn nhưng bệnh trạng thông thường thì vẫn có thể.
Khi đo huyết áp cho Châu Kim Tỏa bác sĩ hỏi bà ấy có tình trạng váng đầu, đau đầu, ù tai không.
Châu Kim Tỏa: “Mẹ ơi, sao bác sĩ lại biết? Tôi cứ dậy sớm là váng đầu, có đôi khi đau nửa đầu rất dữ, bất thình lình lỗ tai ù một cái, nói như vậy cả người đều có bệnh rồi, không có chỗ nào ổn.”
Người quanh năm làm việc ở đồng ruộng đâu đâu cũng có bệnh hết, bình thường cho dù không để ý nhưng nói như vậy cũng khá uể oải.
Đau chân, đau xương chậu, xương cổ, bả vai đều có bệnh trạng ở các mức độ khác nhau, nhưng những thứ này đều không phải vấn đề lớn, nông dân làm việc trên cơ bản đều có hết.
Lúc này thiết bị ở bệnh viện huyện có hạn, cũng không có mấy thứ như chụp cắt lớp cho nên cùng lắm chỉ là đo huyết áp, xét nghiệm máu…
Bác sĩ nói với Châu Kim Tỏa với vẻ mặt nghiêm túc: “Đồng chí, huyết áp của bà cao, nhất định phải chú ý, bệnh này rất nghiêm trọng, nếu như chuyển biến xấu có khả năng sẽ xuất hiện trúng gió, bệnh tim…”
Ông ta liệt kê ra một đống, cuối cùng nhắc nhở: “Phải đúng giờ uống thuốc, thả lỏng, bớt nổi nóng, cố hết sức bớt làm việc lao động nặng thì sẽ không có chướng ngại gì lớn.”
Bà cụ cũng không còn trẻ tuổi nữa, không nên làm lụng vất vả như vậy, nếu con gái đã có lòng hiếu thuận vậy chính là chuyện tốt.
Châu Kim Tỏa nghe được mà hơi căng thẳng, cố gắng tiêu hóa ý của bác sĩ, đối phương nói gì mình cũng gật đầu.
Bác sĩ thấy tuy rằng bà ấy không hiểu nhưng cũng rất khiêm tốn, không giống vài người đã không hiểu nhưng vẫn giả bộ hiểu, còn hô to gọi nhỏ với bác sĩ.
Ông ta cười bảo: “Chị dâu này, bà cũng có phúc thật, con gái hiếu thuận như vậy.”
Ông ta khám bệnh vài năm ở bệnh viện này vẫn chưa từng thấy một bà cụ nông thôn nào tới đây khám bác sĩ chỉ vì bệnh như huyết áp cao này, mà thường đều là bệnh nan y hoặc là không ổn mới tới.
Nếu huyết áp cao không thể khống chế, không uống thuốc, cuối cùng cũng sẽ thành bệnh nặng, thậm chí là trúng gió, mắc bệnh nan y.
Bây giờ Châu Kim Tỏa tới khám phát hiện kịp thời, có thể phòng ngừa phiền phức lớn sau này.
Châu Kim Tỏa nghe người ta khen con gái hiếu thuận mà vui vẻ cười ha ha, trong lòng rất sung sướng.
Lâm Tô Diệp nói cảm ơn bác sĩ rồi đỡ bà ấy ra ngoài.
Cô kêu Lâm Thành Tài đi lấy thuốc cùng Châu Kim Tỏa còn cô dẫn cô út đi tới khoa khác đi dạo, xem có mấy phương diện như thần kinh không.
Đáng tiếc thời buổi này bệnh viện huyện không có loại khoa này, cô chỉ đành tùy tiện tìm một bác sĩ rảnh rỗi hỏi thử.
Châu Kim Tỏa đi rồi lại đi cũng quên béng mất nếu như huyết áp cao không uống thuốc trúng gió hay là thế nào, nên muốn quay về hỏi.
Trong phòng có một ông cụ sắc mặt vàng như nghệ, là mắc bệnh nan y.
Ông ta đang ở bên trong khám bệnh, hai đứa con trai và con gái thì lại ở bên ngoài cãi nhau trước.
Một đứa con trai: “Bệnh này của cha chúng ta sợ là không dễ chữa đâu.”
Con gái: “Vậy cũng phải nằm viện chữa chứ?”
Một đứa con trai khác: “Nằm viện? Phải tốn bao nhiêu tiền đây?”