Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454. Đoàn Trưởng Tiết Viết Thư Tình 6

Chương 454. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 6 Chương 454. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 6

Chương 454: Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 6

Học viện quân sự nào đó ở thủ đô.

Sau khi Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân tới trường học quân sự bổ túc, mỗi ngày đều rất bận rộn.

Giáo trình mà trường học sắp xếp không căng, vì chủ yếu là cán bộ sĩ quan học bổ túc, phải tăng mạnh xây dựng tư tưởng chính trị, bồi dưỡng khả năng chỉ huy và tư tưởng chiến lược của sĩ quan, dự trữ nhân tài sĩ quan cấp cao tương lai trong quân đội.

Bọn họ ngoại trừ mỗi ngày lên lớp cũng phải đi dự thính, mở họp, lần lượt đi lên diễn thuyết.

Diễn thuyết là một điểm khó của Tiết Minh Dực vì anh cũng không muốn nói nhiều lời như vậy. Ví dụ quy định một học viên phải nói đủ mười phút đến nửa tiếng, đối với anh mà nói vô cùng khó, cùng lắm anh chỉ cần năm phút là có thể nói xong những thứ cần phải nói.

Tần Kiến Dân chỉ dẫn cho anh, nói với anh tăng thêm và mở rộng trong nội dung chặt chẽ thế nào thay vì những điều vô nghĩa.

Hai ngày này bọn họ rảnh rỗi đọc sách trong thư viện trường học, viết bài diễn thuyết sau đó cùng nhau thảo luận.

Tiết Minh Dực nghe anh ta nói hai ngày, thấy mình bị anh ta thay đổi hoàn toàn bản thảo mới quả quyết bảo: “Cậu đang tăng thêm lời vô nghĩa, cậu nhìn mấy câu này xem, nội dung biểu đạt như nhau chỉ cần một câu nói là xong.”

Tần Kiến Dân tận tình khuyên bảo: “Lão Tiết, không phải giống như của cậu, diễn thuyết không phải cuộc họp thông thường, không phải là bày rõ ràng sự thật ra đó và nói lý, diễn thuyết cần phải dài dòng, cần phải kích động, phải cho người khác thấy nhiệt huyết sôi trào, khiến người nghe theo cậu, đi theo cậu.” Anh ta vừa nói vừa kích động bảo: “Đừng quên, ngôn từ cũng là vũ khí! Tại sao có người nói không dễ nghe, có người phải động nắm tay? Đây chính là sức mạnh của ngôn từ!”

Tiết Minh Dực nhìn anh ta một lúc dường như có hơi hiểu ra rồi, anh đáp: “Tôi đi tìm sách của Tung Hoành gia đọc thử xem.”

Đó đều là khua môi múa mép cả.

Tần Kiến Dân: “Đúng, đọc đi, nhưng cậu phải học phiên dịch, học cách dùng văn nói suông viết mở rộng ra chứ không thể cô đọng như bọn họ được.”

Anh ta biết Tiết Minh Dực thiết thực, báo cáo viết ra cũng ngắn gọn trong từng câu chữ, sẽ không viết một chữ dư thừa nào.

Tiết Minh Dực gật đầu ý bảo mình đã có lĩnh ngộ, anh cũng không phải không biết viết gì mà anh chỉ không giỏi diễn thuyết, đặc biệt là văn chữ mang tính kích động quá mạnh. Dù sao tính cách của anh cũng ổn định bình tĩnh, không dễ dàng kích động cho lắm cũng không thích thứ quá kích động.

Sau một tiếng, đợi anh viết lại một lần, Tần Kiến Dân nhìn vào còn khen: “Tiến bộ rất nhanh đó lão Tiết, nhưng vẫn phải tiếp tục…” Anh ta cầm một xấp giấy ra cười bảo: “Nào, thử viết thư tình cho em dâu đi.”

Tiết Minh Dực: “?”

Tần Kiến Dân cười mỉm: “Từ ba chữ đó viết rộng thành ba trang thư, không thành vấn đề chứ?”

Tiết Minh Dực: “…”

Tần Kiến Dân tiếp tục khích lệ: “Cậu nghĩ thử xem làm thế nào mới có thể viết ra thứ khiến cậu và em dâu đều đỏ mặt tim đập, trái tim đập thình thịch thình thịch, viết ra rồi cậu sẽ hiểu bài diễn thuyết viết thế nào.”

Anh ta nhìn thấy mặt của Tiết Minh Dực đã đỏ bừng còn đang do dự, mới cho liều thuốc mạnh: “Lão Tiết, tôi cũng nói với cậu này, con gái vô cùng thích nhận thư tình, không cần biết cô ấy có thích người đàn ông đó hay không nhưng thư tình hay cô ấy sẽ không từ chối. Cậu nghĩ xem em dâu lớn lên đẹp như vậy, bây giờ lại học văn hóa, sau này đi ra khỏi cửa nhà vào thành tìm một công việc, vậy sẽ có bao nhiêu người đàn ông viết thư tình cho cô ấy đây?”

Tiết Minh Dực: “!”

Mấy người Lâm Tô Diệp ngồi xe khách tới huyện thành, trên đường gặp các xã viên quen biết đều nhìn Châu Kim Tỏa với vẻ hơi đồng cảm. Bọn họ càng thêm khách sáo và tôn trọng bà ấy hơn cả trước đây.

Châu Kim Tỏa thầm nghĩ quả nhiên con gái nói đúng, học hành rất hữu dụng! Trong nhà mới bắt đầu học mà người ngoài đã kính sợ rồi, lúc này nhìn mình sắp vào thành phố, ánh mắt đó cũng khác hẳn!

Sống lưng của Châu Kim Tỏa thẳng hơn rất nhiều.

Ngang qua bệnh viện có một trạm, bọn họ trực tiếp xuống xe.

Lúc này bệnh viện huyện cũng không lớn, một trụ sở lớn chủ yếu bên trong là nhà ngói gạch đỏ, ngoài ra còn có một tòa nhà gạch đỏ ba tầng và một tòa hai tầng.

Châu Kim Tỏa cũng là lần đầu tiên tới bệnh viện, tuy rằng bà ấy chua ngoa dũng mãnh dám nói dám làm nhưng vào thành phố lại khác hẳn với thôn mà mình quen thuộc.

Bà ấy cảm thấy mình vừa vào cửa lớn bệnh viện đã đầu óc quay cuồng, không biết đông tây nam bắc, cũng chẳng biết chỗ nào hết.

Tuy rằng có hơi choáng váng nhưng bà ấy vẫn cố gắng ưỡn rất thẳng sống lưng, không thể làm mất mặt đồng hương được.

Bình Luận (0)
Comment