Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453. Đoàn Trưởng Tiết Viết Thư Tình 5

Chương 453. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 5 Chương 453. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 5

Chương 453: Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 5

Tiểu Lĩnh lại không quan tâm chuyện này mà trực tiếp kéo chị ta qua, còn gọi mợ hai: “Mợ hai, mợ có thể vừa may vá vừa nghe giảng, không chậm trễ công việc.”

Cậu bé sắp xếp chỗ ngồi cho Châu Ái CẦm: “Mợ cả, mợ cũng có thể vừa may vá vừa học, lớp học của chúng ta rất thoáng.”

Cậu bé nhìn chằm chằm chị ta, nói một cách rất chân thành: “Một bạn học cũng không thể rớt lại phía sau! Lẽ nào mợ muốn đổ bô đêm cho người khác sao?”

Châu Ái CẦm: “…” Mợ không muốn nhé!

Chị ta cũng không biết tại sao vậy mà lại cảm giác được sự chân thành và quan tâm, được coi trọng trong mắt Tiểu Lĩnh.

Trong lòng chợt sinh ra một dòng nước ấm.

Thật kỳ quái!

Lâm Tô Diệp bắt em trai tới một nơi yên tĩnh hơn để trao đổi một chút, hiểu thêm về tình hình đêm qua.

Cô có hơi lo lắng đồng thời lại cảm thấy may mắn.

Cô lo là có phải bệnh tình của cô út nặng hơn không, không biết có chỗ nào hại đối với cơ thể hay không.

Trước đây nửa đêm cô út phát bệnh sẽ gọi mình đi ra ngoài đánh lưu manh, hoặc là trực tiếp xông ra ngoài đánh lưu manh. Khi ấy cô ấy không được tỉnh táo cho lắm, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn còn chút ký ức, cho nên sẽ nói loại lời ra ngoài đánh lưu manh này ở trạng thái tỉnh táo. Lâm Tô Diệp và bà Tiết nói với cô ấy không có lưu manh không cần đánh lưu manh, cô ấy cũng sẽ nghe theo.

Nhưng lần này cô ấy dậy đi vệ sinh đêm lặng im không có tiếng động, vậy mà Lâm Tô Diệp lại không nghe thấy, hơn nữa cô ấy đánh người ta nặng như vậy, bản thân cô ấy lại không hề có một chút ký ức hay ý thức gì cả.

Ngược lại giống như mộng du?

Nhưng mộng du sẽ không có tinh thần đi đánh lưu manh mới đúng.

Nghe ý của Lâm Thành Tài ngược lại cô ấy giống như đi tuần tra, đặc biệt tìm người xấu để đánh vậy.

Trước đây Lâm Tô Diệp chỉ biết cô út nửa đêm có khả năng phát bệnh chứ không biết điều kiện gì kích thích cô ấy phát bệnh, cũng không có quy luật đặc biệt là bao nhiêu ngày một lần.

Cô nhìn thấy cô út vẫn giống như trước đây, không có gì không thoải mái mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điều đáng ăn mừng là cô út phát bệnh chỉ đánh người xấu, xưa nay không đánh người tốt, cũng không tự đả thương chính mình.

Châu Kim Tỏa đi tới đại đội xin thư giới thiệu nói muốn đi bệnh viện, không thể nói con gái đi mà chỉ nói mình đi.

Lập tức có không ít người quan tâm bà ấy, hỏi có chỗ nào không thoải mái, mắc phải bệnh gì mà nghiêm trọng như vậy, lại còn phải đi tới bệnh viện?

Theo quan điểm của người nông thôn một người muốn đi bệnh viện chính là mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi.

Châu Kim Tỏa chẳng muốn nói nhiều với bọn họ mà cầm thư giới thiệu đi về nhà.

Bà ấy vừa đi đã có người cảm thán: “Thật đúng là người tốt không sống lâu, thím ấy là người tốt bao nhiêu.”

“Còn không phải sao, tôi nói sao gần đây sắc mặt của bà ấy vàng vọt, hóa ra là bệnh thật.”

“Chẳng trách con gái lại về, phỏng chừng là vì đi khám bệnh đây mà.”

Trong lúc Châu Kim Tỏa không biết, bà ấy đã bị đồn thành có khả năng mắc bệnh nan y. Mọi người đều nói sau này phải đối xử tốt với bà ấy một chút, thậm chí có người nói nhiệm kỳ mới bầu cử có nên cho bà ấy làm chủ nhiệm Hội phụ nữ gì đó hay không.

Lâm Tô Diệp dặn dò Đại Quân và Tiểu Lĩnh một chút, kêu bọn trẻ trông Toa Toa cho cẩn thận.

Đại Quân: “Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ.”

Tiểu Lĩnh vì muốn Toa Toa cũng ngồi ở đây học nên mới đưa ná thun của mình cho Toa Toa, kêu cô bé cầm chơi.

Cậu bé khuyến khích Châu Ái Cầm, còn khen mợ cả tận dụng triệt để thời gian mà vẫn học tốt, thuận tiện cổ vũ mợ hai, mợ hai học có hơi chậm.

Châu Ái Cầm thấy Tiểu Lĩnh khen mình học tốt, lại kêu mợ hai đừng nản lòng học thêm vài lần nữa là được, lập tức kiêu ngạo vô cùng.

Xem, tôi thông minh, đến trẻ con cũng biết!

Bốn người Lâm Tô Diệp cùng nhau đi tới bệnh viện huyện Dư Ngô.

Sau khi ngồi xe khách Châu Kim Tỏa nhìn con trai với vẻ bối rối: “Con đi theo làm gì?”

Lâm Thành Tài: “Mấy ngày nay con cứ nằm mơ thấy ác mộng, cũng phải đi khám.”

Châu Kim Tỏa: “Vớ vẩn, ai không nằm mơ? Đây cũng không phải tết Nguyên Tiêu, nằm mơ còn sợ cái gì? Mau xuống.”

Lâm Tô Diệp vội nói là cô kêu em trai và cô út đi cùng.

Châu Kim Tỏa lại khen cô út: “Minh Xuân thật tốt, tình cảm với con cũng tốt giống như chị em ruột vậy. Khi ấy nếu không phải mẹ vì sinh cho con một đứa em gái làm bạn thì cũng không có khả năng cần nó.”

Nói rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Thành Tài với vẻ ghét bỏ, cái thứ phiền lòng không nghe lời.

Lâm Thành Tài: “…” Mình cũng đủ dư thừa thật.

Bình Luận (0)
Comment