Chương 452: Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 4
Bà ấy cảm thấy hai vợ chồng đẻ ba bốn đứa con là đủ rồi, không phải cứ nhất định phải năm sáu đứa.
Mấy năm nay viện y tế công xã cũng bắt đầu tuyên truyền các phụ nữ đi thắt ống dẫn, nhưng tuyên truyền thì nhiều mà phụ nữ đi thắt ống dẫn trứng gần như không có.
Châu Kim Tỏa thì lại tiếc nuối vì thời của bà ấy viện y tế không tuyên truyền, nếu năm đó có loại phẫu thuật này bà ấy sinh xong con gái sẽ đi thắt ống ngay.
Cho nên Lâm Thành Tài đối với bà ấy mà nói chỉ là một đứa con trai dư thừa.
Lâm Tô Diệp: “Con cũng nghĩ như thế, chỉ là phải kiểm tra một chút xem có bệnh phụ khoa gì khác không.”
Vừa nói có khả năng có bệnh Châu Kim Tỏa đã nôn nóng: “Vậy phải kiểm tra cẩn thận đi.”
Bà ấy nói đi tới đại đội xin thư giới thiệu.
Lúc này ra ngoài đi bệnh viện hay là đi đâu đều cần thư giới thiệu, đây chính là chứng minh thân phận.
Lâm Thành Tài hơi do dự: “Chị, Minh Xuân cũng đi sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đúng.”
Lâm Thành Tài: “Vậy em cũng đi.”
Lâm Tô Diệp: “Em có bệnh?”
Ltđ liếc mắt nhìn cô út: “Em chắc chắn không.”
Lâm Tô Diệp cứ cảm thấy anh ta có hơi không đúng, cảm giác có chuyện gì đó giấu mình, anh ta cứ nhìn cô út mãi làm gì?
Một người đàn ông nhiều lần nhìn trộm một cô gái không phải là yêu thầm người ta thì là gì?
Cô xách Lâm Thành Tài vào trong phòng nhỏ giọng thẩm vấn anh ta: “Có phải em thích cô út nhà bọn chị không?”
Cả sáng nay anh ta nhìn thấy Minh Xuân không một nghìn lần thì cũng phải tám trăm lần rồi.
Lâm Thành Tài sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đáp chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không có! Trời đất làm chứng!”
Lâm Thành Tài quay người ra ngoài, vừa vặn đụng phải cô út gội đầu xong đi vào, hai người một vào một ra, đối diện với nhau.
Lâm Thành Tài sợ đến mức lập tức rùng mình, cung kính bảo: “Minh Xuân, mời em vào.”
Cô út liếc mắt nhìn anh ta, nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, có phải anh ấy bị ngốc không? Đi bệnh viện thuận tiện khám cho anh ấy luôn đi.”
Lâm Tô Diệp: “Dù sao cũng chưa từng thông minh.”
Lâm Thành Tài: “!” Còn khám bệnh cho anh, khám cho em trước đi thì có.
Nhìn bộ dáng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra đó của cô út, cô ấy trông có vẻ không có một chút ký ức nào cả khiến Lâm Thành Tài có hơi tò mò sao cô ấy lại như thế.
Bạn nói cô ấy ngốc, cô ấy cũng không hề ngốc chút nào, bạn nói cô ấy có bệnh phát bệnh nhưng cô ấy có bệnh chỗ nào?
Cũng không biết bệnh này của cô ấy phát tác khi nào, điều kiện phát bệnh là gì, lần sau làm chuyện gì cũng đều khó nói.
Nếu đã đi bệnh viện không bằng cũng khám cho cô ấy luôn?
Lâm Tô Diệp thấy anh ta nhìn chằm chằm vào cô út, nếu đã không phải yêu thầm thì đang làm gì?
Cô giữ đầu Lâm Thành Tài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, đây là trò lúc còn nhỏ của bọn họ, chỉ cần Lâm Thành Tài có chuyện giấu cô, cô sẽ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta như vậy, không đến nửa phút anh ta sẽ đầu hàng.
Lâm Thành Tài đối diện với cô không đến hai giây đã chột dạ trốn đi.
Lâm Tô Diệp: “Nói đi, là chuyện gì?”
Lâm Thành Tài nhỏ giọng: “Tối qua, trong các chị ai dậy đi vệ sinh đêm?”
Lâm Tô Diệp: “Không…” Đợi đã, sao tối qua khi cô ngủ mê man hình như lại cảm giác cô út thức dậy? Cô còn hỏi một tiếng nhưng cô út cũng không đáp lời.
Cô không khỏi trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, thật sự là như cô nghĩ sao?
Lâm Thành Tài cũng nhìn cô ý bảo chính là như cô nghĩ đó.
Lâm Thành Tài nhìn ra được sự lo lắng trong mắt chị gái: “Chị, kiểm tra cho em ấy đi?”
Lâm Tô Diệp chớp mắt, được rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, người khác trông mà rất khó hiểu.
Châu Ái Cầm đi qua, cảm thấy hai chị em chắc chắn nói lời lén lút gì đó sau lưng mình, mới cười bảo: “Ôi, hai chị em các em làm gì thế?”
Lâm Thành Tài gạt tay Lâm Tô Diệp xuống, đứng thẳng người dậy như không có chuyện gì đáp: “Không có gì ạ.”
Trong lòng Lâm Tô Diệp chứa tâm sự nên cũng không nói gì cả.
Châu Ái Cầm: … Quả nhiên bọn họ gạt bỏ chị ta!
Chị ta lại tức giận.
Tiểu Lĩnh hô trong nhà chính: “Lên lớp thôi! Ai không đi làm, không đi học thì lên lớp!”
Lâm Gia Đồn trẻ tám tuổi mới cho vào lớp một, sáng nay có người đi học, có người tuổi chưa đủ thì ở nhà.
Người ở nhà do Tiểu Lĩnh phụ trách.
Cậu bé thấy Châu Ái Cầm ở nơi đó ngây người mới hô: “Mợ cả, đừng ngây người ra đó nữa, mau lên lớp thôi!”
Châu Ái Cầm: “…” Mợ đang tức giận, cháu nói xem mợ có để ý đến cháu hay không?