Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459. Vào Thành Hả

Chương 459. Vào thành hả Chương 459. Vào thành hả

Chương 459: Vào thành hả

Lượng cơm của Lâm Tô Diệp không lớn mà phần mì cho lại rất đủ, cô ăn một nửa, một nửa còn lại chia cho cô út và Lâm Thành Tài.

Lưu Hạ Nham hỏi Lâm Thành Tài: “Mùa đông cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm, cậu không muốn kiếm chút tiền sao?”

Đương nhiên Lâm Thành Tài muốn nhưng gặp nguy hiểm giống như Lưu Hạ Nham thì anh ta cảm thấy vẫn nên thôi đi. Nhà bọn họ có mẹ làm chủ, cũng không đến phiên anh ta.

Châu Kim Tỏa đáp: “Không được, nhà chúng tôi không làm, đến khi đó bị người bắt lại làm mất mặt con rể.”

Lưu Hạ Nham cười bảo: “Thím hiểu lầm rồi, không phải là chuyện phạm pháp gì cả, chỉ cần không buôn bán số lượng lớn thì sẽ không có vấn đề gì.”

Hàng ngày đầu cơ trục lợi mấy thứ như lương thực, trứng gà, vải, hải sản, tôm cá tươi, hàng khô, cẩn thận một chút cũng không thành vấn đề.

Để tránh hiềm nghi anh ta cũng không làm gần Lâm Gia Đồn mà toàn đi vào huyện và mấy đại đội xung quanh, người khác báo cáo cũng không có gì cả.

Anh ta thấy Châu Kim Tỏa không đả động gì nên cũng không khuyên nữa.

Lúc này có vài người đàn ông vào quán ăn cơm, bọn họ mặc đồ lao động vải xanh da trời cổ áo màu trắng, chắc hẳn là cán bộ công xưởng ở gần đây.

Công nhân bình thường không nỡ ra tiệm cơm vì nó còn đắt hơn ăn ở nhà ăn gấp vài lần.

“Các người nghe gì chưa, cục cảnh sát sắp tuyển người rồi đó.”

“Cũng không liên quan đến chúng ta.”

“Không phải em trai anh là quân nhân xuất ngũ sao? Cục cảnh sát tuyển người, quân nhân xuất ngũ được ưu tiên cũng càng dễ trúng tuyển hơn.”

“Lần này tuyển người nói là đặc phái viên ở công xã bên dưới, không cho thành phố đãi ngộ công việc.”

Cô út nghe được cũng nổi lên hứng thú, hỏi người ta: “Có tuyển cảnh sát nữ không?”

Từ sau khi đi bộ đội cô ấy cảm thấy làm cảnh sát cũng rất tốt, có thể kiếm tiền lương cho chị dâu.

Mấy người đó nở nụ cười với cô ấy: “Ồ, cái này cũng không biết.”

Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em biết chữ quá ít, không được.”

Trước đây cô út muốn làm công an cô chắc chắn sẽ ủng hộ, nhưng bây giờ cô út lại phát bệnh, cô không dám cho cô út rời khỏi tầm nhìn của mình.

Cô út cười bảo: “Không sao, em học với các chị.”

Lâm Tô Diệp nói về nhà nghe ngóng thử xem, xem người ta có yêu cầu gì, tạm thời cứ dỗ cô út đã.

Ăn cơm xong, Châu Kim Tỏa hỏi: “Lưu Hạ Nham, cậu có về không? Một mình cũng nguy hiểm quá, về chung với chúng tôi đi.”

Lưu Hạ Nham kiềm chế không nhìn Lâm Tô Diệp nữa vì cô út vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta cười đáp: “Thím, mọi người về trước đi, cháu còn có việc phải đi.”

Châu Kim Tỏa kêu anh ta chú ý an toàn, còn bọn họ về nhà trước.

Bọn họ trở lại bến xe chỗ bệnh viện, từ đó trực tiếp ngồi xe tới công xã Hồng Tinh.

Lúc từ nhà ra ngoài Châu Kim Tỏa vẫn còn thấp thỏm bất an, nắm tay Lâm Tô Diệp hỏi dài hỏi ngắn, nhưng lúc này đã rất thản nhiên ung dung.

Bà ấy nói với Lâm Tô Diệp: “Con gái, nhìn thành phố này cũng không đẹp hơn bao nhiêu, con xem vẫn có nhà tranh vách đất đấy thôi, chậc chậc, sống ở huyện thành mà còn ở nhà gạch vuông nữa sao? Nhà chúng ta còn là gạch ngói đấy nhé.

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Mẹ, nhà gạch vuông này của người ta đắt tiền hơn nhà gạch ngói của chúng ta, người ta là hộ khẩu thành phố, có công việc có phiếu lương không cần ra đồng kiếm công điểm.”

Châu Kim Tỏa: “Ngược lại bọn họ cũng toàn ăn lương thực chúng ta trồng đấy thôi.”

Lâm Tô Diệp tận dụng mọi thứ tẩy não Châu Kim Tỏa làm người phải học văn hóa, không có văn hóa chính là mù tịt không hiểu gì: “Người ta làm công nhân một tháng ít nhất ba mươi đồng tiền, tháng nào cũng được trả lương, không giống chúng ta chỉ có chút tiền được chia vào năm mới.”

Châu Kim Tỏa: “Cái này cũng đúng thật, vẫn là làm công nhân tốt hơn.”

Lâm Tô Diệp: “Làm công nhân ít nhất phải có trình độ cấp hai.”

Châu Kim Tỏa: “Phải chăm chỉ học hành.” Bà ấy quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thành Tài: “Trở về chăm chỉ học chữ cho mẹ.”

Xe khách tới, bọn họ nhanh chóng lên xe còn có thể chiếm chỗ ngồi.

Lâm Tô Diệp đưa tiền cho Châu Kim Tỏa, kêu bà ấy học trả tiền mua vé, sau này bản thân cũng có thể ra ngoài.

Châu Kim Tỏa nhanh nhẹn mua vé với vẻ rất đắc ý.

Bọn họ xuống xe ở công xã sau đó trực tiếp về Lâm Gia Đồn.

Trên đường về nhà có người nhìn thấy bọn họ đều chủ động chào hỏi Châu Kim Tỏa: “Vào thành hả?”

Bình Luận (0)
Comment