Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460. Mắt Bọn Họ Không Mù

Chương 460. Mắt bọn họ không mù Chương 460. Mắt bọn họ không mù

Chương 460: Mắt bọn họ không mù

Vì Lâm Uyển Lệ làm việc trong huyện nên bác gái cả Lâm đã khoe khoang rất nhiều lần trong huyện thế này thế kia, Châu Kim Tỏa thì không nói cái này.

Châu Kim Tỏa: “Đúng, con gái dẫn tôi đi bệnh viện, nói tôi huyết áp cao còn kê thuốc.”

Giọng điệu đó còn rất kiêu ngạo.

Lâm Tô Diệp nhỏ giọng nói: “Mẹ, không cần thiết nói chuyện này với người ta.”

Mọi người cũng không hỏi mẹ đi làm gì.

Châu Kim Tỏa:” Nếu như mẹ không nói bọn họ có thể biết được sao? Con gái mẹ hiếu thuận, mẹ phải cho người ta biết.”

Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ có thể khoe khoang như vậy, người ta hẳn sẽ nói thực tế không hiếu thuận mà là giả bộ.”

Châu Kim Tỏa: “Mắt bọn họ cũng không mù.”

Bọn họ vòng vào trong ngõ lại nhìn thấy Liên Thắng Lợi chở Lâm Uyển Lệ đi tới từ phía đối diện.

Cũng thật trùng hợp.

Liên Thắng Lợi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Tô Diệp, trước mắt lập tức sáng ngời tiếp đó ánh mắt lại ảm đạm hẳn đi, sau đó trong lòng lại dâng lên cảm giác hổ thẹn.

Bị Tiết Minh Dực đánh, bị Tiết Minh Dực sỉ nhục, loại cảm giác này mãi mãi khó quên.

Cả ngày anh ta đều nghĩ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, kết quả lại kiểm tra ra bị vô sinh, loại sỉ nhục này cũng cả đời cũng không thể nhấc nổi đầu lên nổi.

Anh ta nghĩ cũng may chắc hẳn Lâm Uyển Lệ không nói với Lâm Tô Diệp đâu, cô chắc chắn không biết.

Anh ta cố tình cúi đầu, không để ý nữa.

Lâm Uyển Lệ xuống xe đạp, cũng nhìn thấy mấy người Châu Kim Tỏa và Lâm Tô Diệp, cô ta lập tức vỗ Liên Thắng Lợi một cái: “Anh không nhìn thấy thím hai và đám người chị họ em sao, chào hỏi cũng không được hả?”

Trên mặt Liên Thắng Lợi lộ ra vẻ nhục nhã, nhưng vẫn gật đầu với bọn họ, chào hỏi qua loa một tiếng rồi nhanh chóng đẩy xe đạp đi vào cửa.

Tuy rằng Lâm Tô Diệp không nói với cha mẹ cô chuyện Lâm Uyển Lệ bịa đặt, nhưng Châu Kim Tỏa vì chuyện ngày trước cũng không thích để ý tới cô ta.

Bà ấy cũng chẳng thèm nhìn mà quay người về nhà.

Lâm Tô Diệp vừa định vào cửa lại bị Lâm Uyển Lệ gọi lại.

Cô liếc nhìn cái bụng ít nhất cũng phải năm tháng đó của cô ta với ánh mắt ngạc nhiên.

Lâm Uyển Lệ cũng không hề ngại ngùng mà hào phóng sờ bụng mình, còn cười bảo Lâm Tô Diệp: “Đúng, năm tháng rồi.”

Lâm Tô Diệp: “…” Xem cô kiêu ngạo chưa kìa!

Vẻ mặt của Lâm Uyển Lệ hạnh phúc lại ngọt ngào: “Chị họ, em có thể nói vài câu với chị được không?”

Lâm Tô Diệp chỉ vào vườn rau nhỏ chếch về phía trước, nơi đó không có người: “Qua đó nói đi.”

Cô út theo bản năng định đi theo.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Không sao, Minh Xuân, em về nhà uống nước đi.”

Mì buổi trưa có hơi ngấy.

Lâm Thành Tài: “Lâm Uyển Lệ, cô lại muốn lừa gì nữa?”

Lâm Uyển Lệ: “Tôi chẳng thèm lừa nhé, tôi nói chuyện tử tế với chị Tô Diệp.”

Lúc này Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng chạy từ trong nhà ra.

Bọn trẻ nghe bà ngoại nói mẹ và Lâm Uyển Lệ ở bên ngoài nói chuyện, hai bé trai không yên tâm cùng nhau chạy ra ngoài xem.

Vừa vặn Lâm Uyển Lệ định thân thiết khoác cánh tay của Lâm Tô Diệp, hai bé trai lập tức đứng hai bên trái phải bảo vệ Lâm Tô Diệp, không cho phép Lâm Uyển Lệ đụng vào.

Bọn trẻ nhìn thấy Lâm Uyển Lệ là nghĩ đến cảnh tượng cô ta và Lâm Uyển Tinh đánh nhau, làm sao có thể để cho cô ta tùy tiện động vào mẹ mình được?

Lâm Uyển Lệ nói với vẻ ngưỡng mộ: “Chị Tô Diệp, hai đứa con trai của chị thật hiếu thuận, còn biết bảo vệ chị nữa.” Cô ta cười bảo: “Yên tâm đi, dì và mẹ các cháu nói chuyện bình thường thôi, sẽ không đánh nhau đâu.”

Tiểu Lĩnh lớn tiếng bảo: “Dì thích lừa đảo, bà nội cháu nói dì không phải người thành thật, không cho nói chuyện với dì!”

Trước đó chuyện liên quan đến chủ đề tình nhân, cậu bé vẫn còn nhớ.

Lâm Uyển Lệ: “…”

Cô ta vội vàng xin lỗi: “Đó là chuyện quá khứ rồi, sau này dì sẽ thay đổi, biết sai thì sửa vẫn là người tốt, đúng không?”

Đại Quân lạnh lùng đáp: “Có sửa hay không bọn cháu không biết, dì nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân.”

Lâm Tô Diệp lại biết lý do của cô ta là gì, chẳng qua chỉ là mình biết tin tức Liên Thắng Lợi không thể sinh đẻ, lúc này bụng cô ta lại to lên, phỏng chừng là sợ mình nói ra ngoài.

Cô ra hiệu cho các con không sao, cô chỉ nói với Lâm Uyển Lệ vài câu mà thôi.

Lâm Uyển Lệ theo cô đi qua đó, xin lỗi cô một cách vô cùng chân thành: “Chị Tô Diệp, trước kia là em không đúng, em xin lỗi chị, chúng ta có thể bỏ qua được không?”

Bình Luận (0)
Comment