Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464. Thế Này Đã Đủ Rồi

Chương 464. Thế này đã đủ rồi Chương 464. Thế này đã đủ rồi

Chương 464: Thế này đã đủ rồi

Cô không phải bác sĩ cũng không thể nói được tường tận cho lắm, chỉ là trông bầu vẽ gáo nói lại cho bọn họ nghe.

Thế này đã đủ rồi!

Cha Lâm sợ không hề nhẹ, nhỏ giọng nói với Châu Kim Tỏa: “Bình thường anh khuyên em rồi mà em không nghe.”

Châu Kim Tỏa: “Em không nghe ở đâu? Nhưng anh cũng không thể dong dài mãi với em được, em có thể chịu được sao?”

Lâm Tô Diệp nói tiếp: “Bác sĩ đã kê thuốc, nói không cho nổi nóng, không cho làm việc nặng.”

Anh cả Lâm và anh hai Lâm bày tỏ thái độ trước tiên: “Sau này đừng cho mẹ làm việc thể lực nữa, cứ ở nhà nấu cơm với vợ thằng hai đi.”

Chị hai Lâm vội nói: “Không cần không cần, cứ để mẹ nghỉ, mình em nấu cơm là được.”

Lâm Thành Tài gãi đầu: “Con… sẽ cố hết sức sau này không chọc tức mẹ nữa.”

Sau đó anh ta nhìn về phía Châu Ái Cầm.

Châu Ái Cầm lại giận dữ.

Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng có chọc mẹ tức giận đâu, là bản thân mẹ thích tức giận đấy chứ?

Nhưng mọi người đều bày tỏ thái độ, mình không thể hiện lại trông có vẻ rất không ăn nhập nên chị ta bảo: “Con cũng đồng ý không để mẹ làm việc nặng.”

Linh Linh cười bảo: “Mẹ, mẹ cũng không thể tức giận, mẹ và bà ngoại con thích nổi nóng giống nhau, lỡ như bị huyết áp cao cũng phiền phức lắm.”

Châu Kim Tỏa và Châu Ái Cầm đồng thanh hô: “Nói vớ vẩn! Tôi không thích nổi nóng!”

Mọi người bật cười ha ha.

Linh Linh nhìn Châu Ái Cầm, cười nói: “Nếu như chia nhà còn có thể náo nhiệt được như vậy sao, con cảm thấy chúng ta ở chung rất tốt.”

Tuy bà nội lợi hại nhưng bà nội không trọng nam khinh nữ, không thiên vị, có gì cũng chia đều cho các cháu trai cháu gái, chứ không giống như mẹ ruột của cô bé, có đồ ngon đều lén lút giấu cho các em trai ăn, ngoài miệng còn bảo: “Con gái, mẹ thương con gái nhất, con chính là áo bông nhỏ của mẹ.”

Ở chung với nhau có thím hai nấu cơm, nếu như chia nhà rồi, cơm và việc nhà của phòng cả đề do cô bé làm.

Bây giờ cô bé có thể đi học, chỉ cần sau khi tan học về nhà giúp đỡ là được.

Con gái nói như vậy khiến Châu Ái Cầm lại nổi giận.

Chị ta cảm thấy con gái vạch trần khuyết điểm của mình, như thể đang chỉ trích mình muốn tách ra, có ý đồ chia nhà vậy.

Chắc chắn là ai xúi giục Linh Linh nói mình như vậy rồi!

Quá tức tối!

Mở họp xong, xác định từ nay về sau mọi người sẽ bảo vệ Châu Kim Tỏa, đồng thời cũng định trước sẽ giám sát bà ấy.

Cha Lâm giám sát bà ấy uống thuốc, mỗi ngày đều phải uống, không thể bỏ qua.

Mọi người cùng nhau giám sát bà ấy không cho phép nổi nóng, nếu như bà ấy nổi nóng sẽ trừ điểm học của bà ấy.

Châu Kim Tỏa: “Này này này, các con nói chuyện này là mẹ phải nổi giận đấy nhé, chuyện nào ra chuyện đấy, cần gì lấy điểm học của mẹ ra để nói? Điểm học của mẹ dễ dàng sao?”

Tưởng ai cũng muốn đổ bô đêm chắc?

Cha Lâm: “Tóm lại anh giám sát em uống thuốc, nếu như em không muốn uống thuốc tử tế thì nhân lúc còn sớm mua cái hòm đi, đợi em có mệnh hệ gì anh chôn chung với em.”

Ông ấy vô cùng hiểu tính cách thối của Châu Kim Tỏa, lúc này cười vui vẻ nói lời vô cùng dễ nghe nhưng nhắc đến uống thuốc thì lại phiền, bà ấy chắc chắn sẽ nói: “Uống uống uống, ngày nào cũng uống, uống có thể thành tiên được sao, một bữa không uống không có chuyện gì cả.”

“Ơ kìa!” Châu Kim Tỏa quát to một tiếng: “Ông nó, anh có thấy buồn nôn không hả, từng này tuổi rồi còn giở trò tự tử vì tình, há há, đồn ra ngoài em cũng xấu hổ bao nhiêu.”

Nói là xấu hổ nhưng cũng không thấy bà ấy xấu hổ, còn vỗ cha Lâm một cái, ngược lại khiến cha Lâm đỏ mặt ngại ngùng.

Ông ấy mới không muốn tự tự vì tình gì đâu, ông ấy chỉ huy hiếp bà ấy thôi.

Tiểu Lĩnh ở một bên múa bút thành văn một cách đắc ý, lại có nội dung viết thư cho cha và đại ca rồi.

Quả nhiên mẹ nói đúng, bạn phải giỏi quan sát và giỏi ghi chép.

Đại Quân thì lại dốc làm vẽ lại bảng biểu cho ông ngoại, dùng để đánh dấu quá trình uống thuốc của Châu Kim Tỏa, giám sát bà ấy.

Đồng thời cậu bé còn làm bảng biểu cho Linh Linh để giám sát mọi người học hành rồi đánh dấu.

Bài tập về nhà, học thuộc lòng, phiên âm, tình huống chữ lạ mỗi ngày đều có thể đánh dấu lên trên.

Linh Linh: “Đại Quân thật lợi hại quá.”

Đại Quân: “Thường thôi, đây là thứ rất cơ bản.”

Tuy rằng Đại Quân không thích nói chuyện, mỗi ngày tự mình đọc sách nhưng cảm giác tồn tại của cậu bé trong nhà vẫn siêu mạnh.

Bình Luận (0)
Comment