Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465. Nhớ Rõ

Chương 465. Nhớ rõ Chương 465. Nhớ rõ

Chương 465: Nhớ rõ

Đám trẻ và người lớn nhà họ Lâm cực kỳ khâm phục sự thông minh của cậu bé.

Liên tiếp ba ngày bọn họ cùng nhau học, đánh giá điểm lần đầu là phòng hai thua.

Chị hai Lâm cũng không hề để ý chút nào, dù sao chị ta vẫn luôn ở nhà làm việc nhà, đổ bô đêm, cọ bô đêm là những việc từ nhỏ cô ta đã làm quen ở nhà mẹ đẻ rồi. Chỉ là cảm thấy mình có hơi ngốc kéo chân chồng và các con. Người trẻ tuổi bọn họ học gì đó kiểu gì cũng nhanh hơn người già, đúng không? Kết quả bọn họ lại thua cả Châu Kim Tỏa và cha Lâm, thế này có hơi không nói nổi.

Châu Kim Tỏa còn quát anh hai Lâm: “Có thế nào cũng không thể để vợ con đổ bô đêm đi? Con nhỏ còn phải nấu cơm nữa!”

Nếu như toàn mùi khai, vậy cả nhà ăn cơm còn có thể yên lòng được sao?

Châu Ái Cầm vừa nghe được cũng hiếm khi phụ họa Châu Kim Tỏa.

Anh hai Lâm: “Vâng, con đổ, ai kêu nhà bọn con thua chứ.”

Chị hai Lâm càng ngày càng áy náy hơn, hiển nhiên anh hai Lâm không oán trách cô ta nhưng đám trẻ có hơi nóng nảy, hò hét đòi dạy bù cho cô ta để cô ta mau chóng tiến bộ.

Anh cả Lâm cũng không có cảm giác gì, dù sao anh ta cũng đã học xong tiểu họ nên vẫn có chút tự tin, không nhanh không chậm như cũ.

Châu Ái Cầm và Linh Linh lại có áp lực, tuyệt đối không thể thua phòng hai, càng không thể thua hai vợ chồng già.

Lần này Châu Ái Cầm càng không có thời gian nghĩ ngợi lung tung hơn, mỗi ngày đều vì vượt qua chị hai Lâm mà chị ta đi làm việc ở đội sản xuất cũng lén mang bản chép lại nhỏ của Linh Linh để học thuộc phiên âm và chữ thường gặp.

Vô cùng hữu dụng.

Trong lúc này Lưu Hạ Nham có qua nhà một chuyến, anh ta mang hoa quả đóng hộp và bột mạch nha tới cửa cảm ơn Châu Kim Tỏa dám làm việc nghĩa cứu anh ta.

Sắp tới buổi trưa người nhà họ Lâm đều về nhà ăn cơm, Lâm Tô Diệp và cô út cũng dẫn Toa Toa đi tới sân phơi đón cha Lâm về, vừa về đến nhà nhìn thấy Lưu Hạ Nham ngồi đó nói chuyện với Châu Kim Tỏa.

Châu Kim Tỏa nhiệt tình giữ anh ta lại ăn cơm.

Sắc mặt của cha Lâm thay đổi nhưng cũng không tiện nhắc nhở bà cụ ngay trước mặt Lưu Hạ Nham, nên chỉ đành nói bồi hai câu.

Châu Kim Tỏa: “Bây giờ Lưu Hạ Nham có triển vọng, lấy một cô vợ sớm một chút trở về làm bạn với mẹ cậu, mẹ cậu cũng không cần lo lắng nữa.”

Trên Lưu Hạ Nham vốn có một anh trai và một chị gái, lúc còn nhỏ một người mắc bệnh chết non, một người khác ngã sông chết đuối, nên bây giờ chỉ còn anh ta và mẹ già sống nương tựa vào nhau.

Châu Kim Tỏa luôn có một loại đồng cảm đột nhiên sinh ra đối với kẻ yếu, đặc biệt là bà Lưu yên phận yên tĩnh, chưa bao giờ gây sự thị phi, lại mù mắt, bà ấy cứ cảm thấy vô cùng đáng thương.

Lưu Hạ Nham: “Thím nói rất đúng.”

Anh ta nhìn thấy nhà họ Lâm sắp về ăn cơm cũng đứng dậy tạm biệt, lại làm như vô tình liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thấy Lâm Tô Diệp đang ngồi xổm trên đất chơi với con gái.

Con gái cô cũng ưa nhìn như cô.

Lâm Tô Diệp xoa mặt Toa Toa, đứng dậy dẫn cô bé đi vào phòng, còn chào hỏi Lưu Hạ Nham một tiếng.

Lưu Hạ Nham tạm biệt Châu Kim Tỏa và cha Lâm.

Châu Kim Tỏa nhiệt tình bảo: “Tôi tiễn cậu.”

Bà ấy đích thân tiễn, đây là đãi ngộ khác hẳn.

Lưu Hạ Nham vội vàng kêu bà ấy dừng bước.

Châu Kim Tỏa tiễn anh ta tới cửa còn nói: “Trong thôn nhà mẹ đẻ của tôi có đứa cháu gái không tồi, sau này giới thiệu cho cậu làm quen nhé.”

Lưu Hạ Nham vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn thím, xin thím dừng bước đi ạ.”

Anh ta tạm biệt rồi rời đi.

Châu Kim Tỏa nhìn bóng người cao lớn của anh ta, chậc chậc khen ngợi.

Cha Lâm không yên tâm vẫn luôn đi theo ra ngoài, thì thầm với giọng chua loét: “Sao vậy, đây là nhìn trúng người ta, hối hận vì lúc đầu đã không kết thông gia sao?”

Châu Kim Tỏa đảo trắng mắt nhìn ông ấy: “Lời này của anh là sao? Em ngốc à. Nó tốt vẫn hoàn tốt, nhưng lấy con gái mình thì không được. con gái mình có thể đi hầu hạ một bà mẹ chồng mù được sao? Còn nữa, Lưu Hạ Nham mang tinh thần phấn đấu liều mạng, trông còn hung dữ, con gái mình yếu ớt mỏng manh, không phải sẽ sợ hay sao?”

Năm đó Lưu Hạ Nham tới cửa cầu thân bà ấy không nhớ rõ cuộc đối thoại cụ thể, nhưng người này tới cửa cầu hôn thì bà ấy vẫn nhớ.

Bình Luận (0)
Comment