Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467. Nhường Một Chút

Chương 467. Nhường một chút Chương 467. Nhường một chút

Chương 467: Nhường một chút

Một đồng chí nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, hỏi với giọng trong trẻo: “Đồng chí Tiết Minh Dực, tôi có thể xin anh chỉ dạy một vấn đề được không?”

Ở học viện quân sự, bọn họ đều là học viên bình thường, chức vụ trước đây không có ý nghĩa ở nơi này cho nên mọi người đều gọi thẳng tên.

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, trầm giọng đáp: “Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi trước một bước.”

Tần Kiến Dân chen tới lớn tiếng gọi: “Mọi người nhường một chút, nhường một chút đi, đồng chí Tiết Minh Dực năm nay ba mươi, trong nhà có vợ có con cả rồi.”

“Tần Kiến Dân, sao anh lại như vậy, có ai muốn kết đối tượng với Tiết Minh Dực đâu!”

“Đúng đó, làm như chúng tôi nói chuyện với Tiết Minh Dực là có ý đồ cả ấy.”

Tần Kiến Dân cười ha ha đáp: “Mọi người đừng hiểu lầm, còn không phải tôi chưa nói xong hay sao, trọng điểm là tôi chưa có đối tượng này!”

Mọi người bật cười, có người cười nhạo anh ta: “Lão Tần, anh quá đáng đấy nhé!”

Tần Kiến Dân mở đường cho Tiết Minh Dực, hai người đi vào nhà ăn.

Tần Kiến Dân rất đắc ý: “Lão Tiết, cách đó của tôi linh chứ?”

Lỗ tai của Tiết Minh Dực hơi đỏ lên nhưng sắc mặt vẫn như thường, bộ dáng thong thả nhàn nhã: “Cũng không dùng cách của cậu.”

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, làm người không thể dối trá, cậu như vậy là không đúng.”

Đang nói thì Lục Đông Thành đuổi theo phía sau, anh ta chặn hai người ở cửa nhà ăn: “Cùng nhau ăn cơm nói chuyện vài câu đi.”

Tần Kiến Dân bĩu môi: “Ôi, tôi nói này Lục Đông Thành, cậu và mấy người xuất thân chân lấm tay bùn như chúng tôi nói gì? Nói mẹ cậu và chị cậu phái người bắt cóc con chúng tôi ấy hả?”

Sắc mặt của Lục Đông Thành có hơi xấu hổ nhưng cũng không nổi giận, anh ta đáp: “Tần Kiến Dân, nhà chúng tôi cũng xuất thân từ bần nông trung nông, toàn quốc bần nông trung nông là người một nhà, cùng một giai cấp, cậu đừng cưỡng chế chia ra.”

Tuy rằng cha anh ta là thủ trưởng nhưng chức vụ và công trạng của anh ta lại là dựa vào mình kiếm được, cũng không phải là người mà mấy tiểu tử lưu manh dựa vào ông già nhà mình kiếm được một chức vụ nửa vời trong khu tập thể quân khu có thể so được.

Anh ta vô cùng thích Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực, muốn kết bạn với hai người này, đương nhiên anh ta cũng muốn xin lỗi Tiết Minh Dực.

Chuyện ở nhà ga thật sự là nhà họ Lục anh ta không đúng.

Trước đây chị anh ta đã vài lần mang lễ trọng tới cửa đích thân xin lỗi Tiết Minh Dực, nhưng Tiết Minh Dực tránh hiềm nghi nên không gặp, vô cùng lạnh nhạt, khiến chị anh ta không có lối thoát, rất không có mặt mũi.

Tiết Minh Dực nhìn về phía Lục Đông Thành: “Lục Đông Thành, chuyện ở nhà ga vợ tôi rộng lượng không tính toán với các người, hiển nhiên tôi cũng sẽ không truy cứu nữa.”

Lục Đông Thành: “Nếu đã như vậy, tại sao cậu lại từ chối người vượt đường xa tới, mọi người đều ở đây học bổ túc hẳn lên giao lưu nhiều hơn?”

Tiết Minh Dực cười lạnh, đáp: “Chúng tôi và cậu không phải người chung đường.”

Vợ anh rộng lượng không tính toán nên anh cũng không có cách nào quá so đo, nhưng điều đó không có nghĩa anh thật sự không để ý.

Mẹ chồng con dâu không hợp kéo đến nhà ga bắt cóc con, bây giờ các quân khu lớn đều biết, còn cần thể diện không?

Dọa vợ anh sợ muốn chết, tổn thất này làm sao có thể cứu vãn được?

Anh nể mặt thủ trưởng mới không truy cứu chứ không có nghĩa anh tha thứ.

Xưa nay Tiết Minh Dực kết bạn chưa bao giờ nhìn gia thế, thân phận và địa vị của đối phương, mà chỉ xem năng lực và phẩm hạnh, cho dù chức vụ của đối phương có cao cỡ nào ở trước mắt anh cũng không có gì đặc biệt.

Mà Lục Đông Thành, anh ta không xứng.

Ăn xong cơm trưa, người làm việc người học hành đều có sự sắp xếp, không có người nào nhàn rỗi.

Đại Quân vẫn ngồi trên giường đất của ông ngoại đọc sách như cũ.

Tiểu Lĩnh thì lại dẫn ba đứa trẻ chưa đi học ra ngoài bắn ná thun, cậu bé cảm thấy phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, không thể chỉ biết học mà còn còn phải vui chơi một cách thích hợp, như vậy mới có thể càng có sức học hơn.

Cha Lâm làm một cái búa gỗ nhỏ cho Toa Toa, còn khắc hoa văn lên cho cô bé cầm tùy tiện chơi.

Toa Toa gõ lộc cộc lên cái ca tráng men.

Lâm Tô Diệp vội bưng ca trà đi qua một bên: “Bé ngoan, thứ này không chịu được gõ, gõ vài cái sẽ mẻ.”

Trong lớp tráng men chính là sắt, vỡ phần tráng men là hỏng luôn cái cốc.

Bình Luận (0)
Comment