Chương 478: Không cần
Tình hình phân phối điện ở công xã của họ hơi phức tạp, lúc đầu nói công xã Thành Quan gần tỉnh lị và huyện thành nên có thể cùng nối điện chung, kết quả khi cột điện trải đến công xã và các đại đội lại khiến các huyện khác không vui.
Vì công xã nối điện cũng có nghĩa phải tốn điện, tốn mấy thứ vật liệu như đường cột điện, dây điện, nguyên vật liệu có hạn nên huyện thành hơi xa có khả năng đều không nối tới được.
Có người phản đối muốn phải thông qua các huyện thành khác trước, kết quả nguyên vật liệu thật sự khan hiếm, bên này chỉ đành gác lại.
Vì vậy, bây giờ chỉ có công xã, văn phòng đại đội, văn phòng đội sản xuất Tiết Gia Đồn là có điện, những gia đình xã viên khác và ba đội sản xuất khác ở Đại Dương Loan đều không có điện.
Đây là chính sách phát triển của ủy ban huyện và ủy ban khu chứ không phải chuyện mà một sĩ quan quân đội như Tiết Minh Dực có thể can thiệp vào.
Lục Đông Thành nghe thấy mới cười bảo: “Vừa vặn tôi quen một người, sau khi anh ta chuyển ngành đã tới cục cung cấp điện ở tỉnh các cậu, nếu như cần tôi có thể nói giúp một tiếng.”
Tiết Minh Dực: “Không cần.”
Chính sách phát triển ở địa phương thích hợp cũng sẽ đến phiên Tiết Gia Đồn, nên không cần thiết phải dùng quan hệ đi cửa sau.
Anh định đi tới thư viện đọc sách.
Lục Đông Thành thân thiết mà bị lạnh nhạt khiến có hơi mất thể diện, vốn cảm thấy anh ta giúp một chuyện, mối quan hệ của mọi người sẽ dịu đi một chút, nhưng ai ngờ Tiết Minh Dực lại không biết thức thời như vậy.
Chẳng trách chị anh ta nói Tiết Minh Dực trông vừa đẹp trai vừa mạnh nhưng thật ra chỉ là một người nhà quê chân đất, cứng ngắc chất phác, không biết tính toán.
Sau khi Lâm Tô Diệp cúp máy trong lòng rất vui, ngày mai cô sẽ dẫn cô út đi tới bệnh viện tỉnh tìm chủ nhiệm Hoắc.
Kế toán Tiết lén nhìn cô, một năm này cô vợ này thay đổi thật lớn, so với mùa xuân đó thật sự như hai người khác nhau.
Mùa xuân cô còn dè dặt, nơm nớp lo sợ, nhưng lúc này lại có thể thành thạo gọi điện, còn biết tín hiệu không tốt mà nghe thử, lại còn muốn đi tới bệnh viện tỉnh!
Anh ta còn chưa từng tới bệnh viện tỉnh đây!
Ừm, anh ta cũng chưa từng vào tỉnh vì không cần thiết, không có cơ hội, cũng không nỡ bỏ tiền vé xe.
Lâm Tô Diệp gọi điện xong thuận tiện kêu ktd viết một lá thư giới thiệu.
Giấy thư của đội sản xuất Tiết Gia Đồn có con dấu của công xã và đại đội, chỉ cần không phải mấy vấn đề lớn như về thành phố, công việc, tiến cử đại học mà chỉ đơn thuần là vào tỉnh khám bệnh, đi thăm người thân bạn bè, vậy đội sản xuất có thể trực tiếp phê thư giới thiệu.
Lâm Tô Diệp về nhà, vừa đến cổng nhà đã nghe thấy giọng nói mang theo vẻ nhiệt tình của Tiểu Lĩnh, cậu bé đang kiểm tra bài học mấy ngày nay của bà Tiết, thuận tiện nói những kiến thức mới học và lĩnh ngộ được cho bà nội.
Dù sao tuổi tác của cậu bé vẫn còn nhỏ, lực lĩnh ngộ và khả năng lý giải vẫn chưa trưởng thành mà đều là cùng với dậy thì và học hỏi từ từ mở rộng ra, thứ trước đây học được khi ấy học bằng cách nhớ, chứ không lý giải được, qua một đợt đột nhiên giống như mở mang đầu óc: “Ô, vậy mà lại là như vậy sao? Thật sự thần kỳ quá!”
Cảm giác mọi việc như thế rất tốt.
Cảm xúc của cậu bé phong phú, biểu đạt sự kinh ngạc cũng vô cùng khoa trương có thể lấp đầy cả căn nhà ba gian này.
Trái tim của bà Tiết cũng được lấp đầy ắp.
Hu hu, bà ta thật sự không thể rời khỏi hai đứa cháu trai.
Nhìn thấy Lâm Tô Diệp về nhà, Toa Toa lập tức nhét cái bánh gạo nếp trong tay mình vào miệng cô.
Lâm Tô Diệp cắn một miếng, nói với cô út: “Minh Xuân, ngày mai em đi một chuyến tới tỉnh với chị nhé.”
Cô út đang bị Tiểu Lĩnh bắt học chữ.
Cậu bé viết một đoạn: “Tôi là Tiết Minh Xuân, giới tính nữ, năm nay mười chín tuổi, tôi tới từ Tiết Gia Đồn, đại đội Đại Dương Loan, công xã Thành Quan, huyện Thạch Môn, địa khu X, tỉnh X. Tôi lớn lên rất xinh, dáng người của tôi rất cao, sức của tôi rất lớn, lượng cơm của tôi rất lớn, tôi giàu lòng chính nghĩa, tôi thích đấu tranh chống lại phần tử xấu, tôi muốn làm công an!”
Cậu bé kêu cô út học thuộc lòng trước.
Cô út lập tức ném ném quyển vở học chữ lên giường, đôi mắt sáng ngời: “Được ạ được ạ.”
Tiểu Lĩnh lập tức mất một học sinh, cậu bé bế Toa Toa qua kêu cô bé lấp vị trí của cô út, nhưng nhìn bà nội và đứa em gái non nớt, một già một trẻ lại rất giới hạn sự phát huy của cậu bé, khiến cảm giác thành tựu của cậu bé giảm xuống.