Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477. Anh Nghe Thấy Không

Chương 477. Anh nghe thấy không Chương 477. Anh nghe thấy không

Chương 477: Anh nghe thấy không

Lâm Tô Diệp: “Alo, anh nghe thấy không?”

Tiết Minh Dực: “Nghe thấy.”

Lâm Tô Diệp: “Anh có bác sĩ quen ở bệnh viện tỉnh không? Em muốn dẫn Minh Xuân đi khám.”

Tiết Minh Dực: “Bệnh tình của Minh Xuân nặng sao?”

Anh biết chuyện của em gái, nhưng trước đây cũng không cần đi khám bác sĩ.

Lâm Tô Diệp lại không tiện nói trong điện thoại chuyện cô út nửa đêm tỉnh dậy đánh lưu manh, mà bảo: “Không có không có, em chỉ muốn dẫn con bé đi khám thử xem có phải đã chuyển biến tốt lên không. Bây giờ cục cảnh sát nói muốn tuyển công an nông thôn, đặc phái đến các công xã, Minh Xuân nói muốn đi thử, lần trước tới bộ bộ đội hình như con bé bị ảnh hưởng, cả người cũng càng hiểu chuyện hơn trước đây.”

Trước đây cô út vẫn khá ngây thơ, thi thoảng nói chuyện như trẻ con, nhưng sau khi đi bộ đội đã tốt hơn rất nhiều.

Cô nói xong, hỏi Tiết Minh Dực: “Anh nói xem được không?”

Tín hiệu không tốt, Tiết Minh Dực rè rè rè rè hoàn toàn không nghe được hết câu, anh chỉ nghe thấy cô nói Minh Xuân, lại nói cục cảnh sát rồi lại nói đặc phái, sau đó lại nói bộ đội.

Cuối cùng anh nghe thấy cô hỏi được không, anh đáp: “Em cảm thấy được thì được, anh nghe theo em hết.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Lục Đông Thành vào sau suýt thì hóa đá, không ngờ Tiết Minh Dực ngày thường lạnh lùng không nói cười tùy tiện lại nói chuyện với vợ như vậy…

Anh nghe theo em hết, có thế nào cũng không giống lời mà một người đàn ông lạnh lùng như Tiết Minh Dực có thể nói ra được?

Trong đầu Lục Đông Thành nhảy ra một từ: Thê nô.

Tần Kiến Dân khoanh tay, dựa người lên vách tường với vẻ lười biếng, nói với Lục Đông Thành: “Cậu đã ly hôn chưa?”

Tô Vân Hề hét lên đòi ly hôn với anh ta trong điện thoại, tuy rằng Tần Kiến Dân không chính tai nghe thấy nhưng lại nghe người ta nói, chậc chậc, một người thích tin đồn như anh ta không có mặt tại hiện trường để nghe thật đúng là hối tiếc, nhưng anh em nhỏ của anh ta nghe thấy thì cũng thế cả.

Sắc mặt của Lục Đông Thành nặng nề: “Vẫn chưa.”

Bên đó Tiết Minh Dực nói lại thông tin của chủ nhiệm Hoắc cho Lâm Tô Diệp, kêu cô đi tới bệnh viện Quân Giải Phóng tỉnh tìm ông ta, cho dù có yêu cầu gì cũng có thể nói với ông ta.

Lâm Tô Diệp nói xong chuyện chính mới nói ở nhà mọi thứ vẫn tốt, cô dẫn các con tới ở nhà mẹ đẻ vài ngày rồi hỏi thăm Tần Kiến Dân.

Tiết Minh Dực: “Cậu ta…” Chưa đợi nói xong Tần Kiến Dân vẫn luôn đợi đã nhảy tới, đẩy Tiết Minh Dực ra, cười bảo: “Em dâu, anh rất khỏe, các em vẫn khỏe cả chứ?”

Lâm Tô Diệp nói với anh ta vài câu, nói Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều nhớ anh ta, cả ngày Tiểu Lĩnh đều nhắc muốn viết thư cho đại ca.

Tần Kiến Dân vô cùng vui vẻ, lại hỏi thăm bà Tiết, cô út và Toa Toa: “Minh Xuân không nhớ anh sao?”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Nhớ chứ, nói đánh nhau với anh nghiện rồi.”

Tần Kiến Dân chậc một tiếng: “Sau khi các em đi, xương sườn của anh vẫn còn đau vài ngày đấy.”

Tiết Minh Dực ở một bên nghe trong lòng trực tiếp chua loét, khi anh và vợ nói chuyện điện thoại tín hiệu không tốt nghe không rõ, lúc này Tần Kiến Dân nói chuyện ngược lại nghe rất ràng, còn nữa vợ và mình nói chuyện là giải quyết việc chung, chỉ nói chuyện lớn chứ không nói chuyện phiếm với anh, ngược lại nói chuyện với Tần Kiến Dân lại rất thú vị.

Anh thấy Tần Kiến Dân muốn thay mình nói chuyện, làm tổng kết, tạm biệt cúp máy mới giành qua: “Trong cửa hàng bách hóa thủ đô có rất nhiều đồ tốt, em có muốn thứ gì không?”

Bây giờ vợ không đòi đồ không đòi tiền anh, anh cũng có hơi không quen.

Lâm Tô Diệp đang nói chuyện rất vui với Tần Kiến Dân đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Tiết Minh Dực, cô a một tiếng, cười đáp: “Đừng tiêu tiền lung tung, bọn em cũng không cần gì cả.”

Tiết Minh Dực: “Mua radio cho bọn em cũng có thể nghe thời sự và học hỏi.”

Trước đây anh đã từng nói mua cho gia đình nhưng Lâm Tô Diệp ngại còn phải mua pin, quá lãng phí điện, không có lời nên không chịu mua.

Vừa nghe có thể học Lâm Tô Diệp đã đồng ý, cho đám trẻ và bà nội nghe chuyện mới cũng tốt.

Dù sao bây giờ trong nhà cũng có tiền.

Cúp máy rồi, Tiết Minh Dực cầm ống nghe đứng nguyên tại chỗ yên tĩnh vài giây, như thể trong ống nghe còn có giọng nói của cô vậy.

Anh gác ống nghe về, quay người nhìn thấy Lục Đông Thành lại hơi nhíu mày, người này tới đây góp vui làm gì?

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, tôi nghe Tiểu Lĩnh nói ở nhà vẫn chưa nối điện?”

Tiết Minh Dực: “Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment