Chương 480: Đừng khẩn trương
Có người đàn ông luôn muốn bắt chuyện cô, cô út dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương dọa người ta giật mình vội vàng ngậm miệng lại.
Lâm Tô Diệp cảm giác được khí thế của cô út, nhỏ giọng nói: “Minh Xuân, đừng khẩn trương.”
Chuyện bắt cóc con ở nhà ga lần trước, cô và đám trẻ ngược lại không sao, ngủ một giấc là hết. Nhưng thật ra đối với cô út luôn có một loại kích thích vô hình khiến cô ấy vừa ra khỏi cửa đã khẩn trương, chỉ sợ có người lại tới bắt chị dâu và cháu trai cháu gái của cô ấy.
Lâm Tô Diệp hiểu cô ấy, có thể cảm giác được sự thay đổi nhỏ của cô út, sợ cô ấy bị kích thích vẫn sẽ nửa đêm mộng du nên trấn an cô ấy.
Cô út: “Chị dâu, anh trai em không ở nhà, em phải thay anh ấy bảo vệ chị, chị lớn lên quá đẹp, luôn có đàn ông thối có suy nghĩ với chị.”
Cô ấy nói như vậy khiến mấy người đàn ông trên xe vốn đang lén Lâm Uyển Tinh nhìn Lâm Tô Diệp đều nhao nhao dời tầm mắt, người đàn ông định bắt chuyện trực tiếp đỏ bừng mặt.
Có cô út ở bên cạnh Lâm Tô Diệp phóng ra ánh mắt hung dữ, thẳng đến cửa bệnh viện tỉnh cũng không có đàn ông nào dám tiến lên bắt chuyện với Lâm Tô Diệp, ngược lại cũng bớt không ít phiền phức cho cô.
Bọn họ đưa thư giới thiệu cho bảo vệ cửa trước.
Sáng nay chủ nhiệm Hoắc nhận được cuộc gọi của Tiết Minh Dực, buổi sáng khám cho vài người lúc này vừa vặn rảnh rỗi, nghe ngoài cổng nói có hai người phụ nữ tìm ông ta, chủ nhiệm Hoắc cho một y tá nhỏ đi đón bọn họ vào.
Ông ta vừa nghiêm túc nhắc nhở y tá nhỏ đã lập tức chạy bước nhỏ tới phòng khám bên cạnh, nhìn người bên trong, gọi một bác sĩ khác hơi trẻ hơn ông ta vài tuổi: “Lão Đoàn, vợ Tiết Minh Dực tới này.”
Lão Đoàn năm nay bốn mươi tám tuổi, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật, ngoài mặt ông ta nghiêm túc hơn chủ nhiệm Hoắc nhưng từ trong xương cốt lại không có một chút sức lực nào.
Ông ta lập tức chạy ra, nhỏ giọng bảo: “Người phụ nữ có thể xúi giục chồng đi thắt ống không đơn giản, phải đi nhìn.”
Ông ta không tin chủ nhiệm Hoắc nói là bản thân Tiết Minh Dực tự đi thắt ống, dù sao anh cũng không phải bác sĩ không cần thiết có giác ngộ đó, chắc chắn là bị vợ ép đến rồi.
Y tá nhỏ dẫn hai người Lâm Tô Diệp đến cổng rồi vội đi ngay.
Lâm Tô Diệp phát hiện ra trong phòng có hai người đàn ông, một người trong số đó mang vẻ mặt tươi cười khá ôn hòa, một người còn lại khí chất rất đứng đắn, rất nghiêm túc.
Cô gõ cửa trước, cười hỏi: “Xin hỏi, chủ nhiệm Hoắc có ở đây không ạ?”
Chủ nhiệm Hoắc nhiệt tình mời cô và cô út vào ngồi: “Sáng nay nhận được điện thoại của đoàn trưởng Tiết nói các cô sẽ tới.”
Ông ta liếc mắt nhìn cô út, thấy trong mắt cô ấy vô cùng có tinh thần, không giống bộ dáng bị bệnh.
Chủ nhiệm Hoắc mời cô út ngồi rồi quay người nói với lão Đoàn: “Ông giúp tôi tiếp đón đồng chí Tiết Minh Xuân một chút.”
Ông ta ra hiệu cho Lâm Tô Diệp và mình ra ngoài nói chuyện.
Cô út thấy Lâm Tô Diệp muốn đi cùng người đàn ông lạ, lập tức ánh mắt có hơi đề phòng.
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Đây là bệnh viện Quân Giải Phóng có móc nối với bên quân đội, đại đa phần đều là quân Giải Phóng, không sao đâu.”
Cô út mới lập tức thả lỏng, ngồi yên tĩnh trên ghế quan sát xung quanh.
Lão Đoàn nhìn cô ấy với vẻ hơi tò mò: “Lần đầu tiên cô tới bệnh viện sao?”
Cô út liếc mắt nhìn ông ta rồi gật đầu.
Lão Đoàn: “Hai người các cô là ai tới khám bệnh?”
Cô út: “Chị dâu tôi.”
Lão Đoàn nhướn mày: “Cô ấy làm sao?”
Cô út: “Tôi không thể nói cho ông biết.” Chị dâu nói sau khi sinh Toa Toa xong không thể mang thai được nữa, muốn đi khám xem đã xảy ra chuyện gì, đi bệnh viện huyện phỏng chừng không khám ra được cho nên phải tới bệnh viện tỉnh khám xem.
Lão Đoàn: “Vậy cô có chỗ nào không thoải mái không? Tới cũng tới rồi, có thể cùng khám, không tốn của nhà cô nhiều tiền hơn đâu.”
Không tốn tiền của chị dâu?
Cô út đã động lòng.
Chị dâu đi bệnh viện huyện thuận tiện khám cho mẹ mình, tới bệnh viện tỉnh lại khám cho mình, tiền này không tiêu phí hoài.
Cô ấy đáp: “Có đôi khi buổi tối tôi thấy không thoải mái, ngực và đầu đều đau.”
Lão Đoàn: “Đã từng uống thuốc giảm đau chưa?”
Cô út: “Chưa, chỉ đau một lúc thôi.”
Lão Đoàn kiểm tra mấy chỗ như mắt và tai cho cô ấy, loại bỏ mấy bệnh khác làm phiền.
Vừa rồi chủ nhiệm Hoắc cũng đã trao đổi đơn giản với ông ta một chút, nói em gái của Tiết Minh Dực ngộ độc khói hôn mê hai ngày lúc bảy tuổi.