Chương 481: Hôn mê
Người bình thường hôn mê lâu như vậy chắc tám phần đã chết, tỉnh lại cũng biến thành đứa ngốc, hoặc là người thực vật.
Nhưng Tiết Minh Xuân chỉ là thi thoảng phát bệnh có hơi hồ đồ, còn những thời điểm khác đều rất ổn.
Tuy rằng lão Đoàn quản lý ngoại khoa, nhưng thời buổi này phần lớn bác sĩ đều sẽ học toàn khoa, sở dĩ phụ trách ngoại khoa một là vì sở trường của ông ta, hai là ngoại khoa cần người, cho nên ông ta cũng có thể khám những bệnh khác.
Ở phòng bên cạnh, Lâm Tô Diệp trao đổi tình hình của cô út với chủ nhiệm Hoắc một chút.
Nếu Tiết Minh Dực đã nói có thể tin tưởng chủ nhiệm Hoắc vậy cô không giấu gì cả.
“Chủ nhiệm Hoắc, tuy rằng khi cô út nhà chúng tôi phát bệnh sẽ hơi hồ đồ, nhưng con bé chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, đánh… cũng toàn là người xấu và lưu manh.”
Trước đây cô út phát bệnh hồ đồ cũng chỉ ở nhà hô hào đòi đánh lưu manh, sau đó vì anh ba Tiết ngang bướng nên thời gian đánh anh ta nhiều.
Cô ấy đánh người ngoài toàn là những tên đàn ông bắt nạt kẻ yếu, người vô tội thì mùa hè năm ngoái có một lần như vậy.
Lưu Thuận Phát chính là một lần lớn nhất nhưng vẫn là vì dân trừ hại, Lâm Tô Diệp cảm thấy cô út phát bệnh cũng không đáng sợ và không nguy hiểm.
Nhưng cô sợ cô út nửa đêm vô ý thức phát bệnh có ảnh hưởng đến cơ thể, cho nên mới tới bệnh viện xác nhận một chút.
Chủ nhiệm Hoắc nghe được cũng khó tin: “Theo như sự hiểu biết của tôi đối với bệnh về phương diện thần kinh này, loại bệnh này không có mấy bệnh thuộc loại phổ thông như đau đầu nhức óc hoặc là sưng u, mỗi một dạng bệnh thần kinh đều là trường hợp đặc biệt, tình huống của mỗi một người đều khác nhau.”
Đáng tiếc là bây giờ nghiên cứu về bệnh thần kinh rất ít, thuốc cũng chỉ có mấy loại hơn nữa tác dụng phục cực lớn, trừ phi là tình huống rất nghiêm trọng, thường đều không kiến nghị dùng cho người bệnh.
Ông ta nói với Lâm Tô Diệp: “Tôi có thể liên hệ với chuyên gia ở bệnh viện thần kinh tỉnh chúng ta qua đây, cùng nhau làm một buổi hội chẩn của Tiết Minh Xuân, kiểm tra cho cô ấy một chút xem tình hình thế nào. Ừm, cần các cô ở hai ngày, có khó khăn gì không?”
Lâm Tô Diệp vội đáp: “Không, trong nhà có người trông nom cả rồi ạ.”
Chủ nhiệm Hoắc gọi điện cho bên bệnh viện thần kinh đó tìm người quen của ông ta, chính là bác sĩ Tề quyền uy nhất bệnh viện thần kinh, cũng chính là phó viện trưởng.
Ông ta giải thích xong tình hình lại cùng Lâm Tô Diệp đi qua bên đó, phát hiện ra chủ nhiệm Đoàn đang làm kiểm tra như thật cho cô út.
Cô út thấy Lâm Tô Diệp đi qua, mới quan tâm hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lâm Tô Diệp gật đầu: “Chị khỏe lắm, Minh Xuân, em nói lại chuyện ngộ độc khói lúc còn nhỏ cho chủ nhiệm Hoắc được không, còn có thể nhớ được gì không?”
Cô út lắc đầu, chuyện lúc nhỏ cô ấy chỉ nhớ được một chút, nhưng khoảng thời gian ngộ độc khói đó rất nhiều thứ đều không nhớ được, nghĩ nhiều còn đau đầu nữa.
Thật ra cô ấy biết còn không nhiều bằng Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nghe bà Tiết kể tháng giêng năm đó anh cả Tiết và Tôn Triển Anh dẫn Đại Đệ về nhà mẹ đẻ, mà bà ta cũng vì mẹ đẻ bệnh nặng không còn nữa cũng cùng ông cụ dẫn con trai thứ ba về nhà mẹ đẻ chịu tang.
Minh Xuân còn nhỏ, không thích hợp tới mấy nơi như đám tang mới kêu cô ấy ở nhà với bà nội. Bà nội tuổi tác lớn cơ thể không ổn, tai điếc mắt cũng không tốt, không thể rời xa người.
Năm đó mùa đông vô cùng lạnh, tháng giêng dường như còn lạnh hơn tháng chạp.
Bà nội sợ đứa trẻ lạnh mới đốt bếp lò trong nhà nhưng lại không để ý thông gió, cửa sổ và cửa lớn đều treo cỏ mành dày, đóng cửa rồi trên cửa sổ cũng là giấy trắng to thật dày, buổi tối cả hai đều trúng độc.
Bà nội cố gắng giãy dụa tỉnh lại, xé rách cửa sổ giấy, kéo mành cỏ xuống, hít thở được không khí tươi mới cũng kéo cả Minh Xuân ra ngoài, bà ta lại gõ cửa sổ gọi hàng xóm tới giúp.
Minh Xuân hôn mê ước chừng hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, tỉnh rồi lại hơi ngốc, từ lúc đó rơi vào tật xấu nửa đêm đột nhiên tỉnh lại nói muốn đánh lưu manh.
Bà nội vô cùng tự trách, là bà ta sơ suất lơ là hại đứa trẻ, nhưng thật ra khi ấy mọi người đều không biết đốt lò có khả năng sẽ gây ngộ độc khói, dù sao thường thì các gia đình bình thường cũng không mua được than, lại không nỡ đốt.