Chương 482: Tự trách
Người trong nhà vốn lo lắng có phải bị người hại không, nếu không làm sao đột nhiên Minh Xuân lại nói đánh lưu manh.
Nhưng bà nội lại nói không có người xấu tới, hơn nữa tường sân và cửa nhà cũng đều nguyên vẹn không bị người phá hỏng, trên người bà nội và Minh Xuân cũng không bị thương.
Bà nội vẫn luôn tự trách và áy náy, từ đó cũng bệnh càng nghiêm trọng hơn, kéo dài vài tháng thì mất.
Hai năm đầu tiên đó Minh Xuân phát bệnh hơi thường xuyên, may mắn thay cô ấy có thể tự gánh vác sinh hoạt, không có phát bệnh đánh người, hơn nữa khi phát bệnh chỉ cần trong nhà có người kéo cô ấy, an ủi cô ấy thì cô ấy sẽ yên tĩnh lại.
Sau này dần dần tình hình phát bệnh cũng bớt đi, người trong thôn nhìn thấy Minh Xuân khờ hơn những người đồng tuổi một chút, nói chuyện cũng trẻ con, bọn họ đều cho rằng khói bếp lọt vào trong đầu cô ấy chưa tan hết, mới khiến cô ấy thoạt nhìn ngốc nghếch.
Đợi cô ấy trưởng thành không những không đánh người lung tung mà còn có thể ra đồng làm việc, ngoại trừ thi thoảng nói chuyện trẻ con, muốn đánh lưu manh ra thì không khác gì người bình thường, cũng có thể trao đổi bình thường, người trong thôn lại cảm thấy khói bếp còn lại trong đầu cô ấy tan hết rồi, người cũng khỏe lên.
Không ai biết chuyện nửa đêm cô ấy mất đi ý thức này, Lâm Tô Diệp cũng không muốn cho người khác biết.
Cô dùng điện thoại của bệnh viện gọi một cuộc cho Tiết Gia Đồn, nói với kế toán mình và cô út sẽ ở huyện hai ngày, kêu anh ta đi nói với bà Tiết một tiếng.
Dù sao chủ nhiệm Hoắc và lão Đoàn cũng không am hiểu về phương diện này cho lắm, cần phải đợi đến chiều bác sĩ Tề qua đây mới được.
Lão Đoàn vẫn còn ca phẫu thuật nên đi trước, đợi ông ta làm việc xong sẽ quay lại đây xem sao.
Buổi trưa, chủ nhiệm Hoắc đích thân dẫn hai người bọn họ đi ăn cơm.
Trên đường có người nhìn thấy đều nhao nhao chạy tới chào hỏi chủ nhiệm Hoắc: “Chủ nhiệm Hoắc, người thân nhà ông tới hả? Hai cô gái này cũng quá bắt mắt rồi, có đối tượng chưa”
Chủ nhiệm Hoắc đưa phiếu lương và phiếu đồ ăn cho Lâm Tô Diệp, kêu hai người bọn họ đi gọi món mình thích. Ông ta thì lại ứng phó với những người tới đây hỏi thăm, kêu người ta đừng suy nghĩ lung tung.
Y tá trưởng qua đây ăn cơm, vừa liếc mắt đã nhìn trúng Lâm Tô Diệp, hỏi chủ nhiệm Hoắc: “Cháu tôi, ông gặp rồi đúng không, xứng chứ hả?”
Chủ nhiệm Hoắc liếc mắt nhìn bà ta: “Bà nhìn đồng chí Lâm Tô Diệp này mà không thấy quen mắt sao?”
Cho đến giờ y tá trưởng vẫn còn nhắc mãi tới Toa Toa, cả ngày cứ nói nếu như mình có một đứa cháu gái như vậy thì tốt quá.
Bà ta lặng lẽ quan sát một chút: “Ôi, khỏi phải nói, thật sự rất quen mắt, đôi mắt to long lanh như nước này, tôi đã từng thấy ở đâu rồi.”
Chủ nhiệm Hoắc cười đáp: “Đây là vợ của đoàn trưởng Tiết.”
Y tá trưởng trừng to mắt: “Vợ của Tiết Minh Dực sao? Còn không phải là mẹ của Toa Toa? Trẻ như vậy à!”
Bà ta thầm nghĩ: Ôi chao, trông thật trẻ tuổi, nói là phụ nữ thôn quê nhưng sao nhìn lại không hề quê mùa chút nào chứ? Bạn nói cô ấy bước ra từ đoàn văn công cũng không khiến người nghi ngờ.
Bà ta lập tức vô cùng nhiệt tình, bưng hộp cơm qua ngồi ở chỗ Lâm Tô Diệp hỏi về Toa Toa.
Lâm Tô Diệp nghe có người nói đến Toa Toa cũng rất ngạc nhiên, biết là lần trước Tiết Minh Dực dẫn Toa Toa tới bệnh viện nên quen biết, mới vội vàng nói cảm ơn y tá trưởng.
Y tá trưởng: “Tiểu Lâm này, đoàn trưởng Tiết nhà các cô thật là một người đàn ông tốt, không phản đối.” Bà ta ghé sát tai bảo: “Thời buổi này đàn ông chủ động đi thắt ống cũng không được mấy người đâu.”
Mặt của Lâm Tô Diệp lập tức đỏ bừng, trong lòng cũng ngọt ngào, Tiết Minh Dực quả thật là một người đàn ông tốt.
Y tá trưởng nhìn thấy Lâm Tô Diệp không biết đùa, lại nhìn chằm chằm vào cô út: “Tiểu Lâm, Minh Xuân đã có đối tượng chưa? Tôi có một đứa cháu trai…”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cảm ơn y tá trưởng, cô út nhà bọn tôi vẫn còn nhỏ, trong nhà không nỡ, định vài năm nữa rồi nói sau.”
Y tá trưởng mang vẻ tiếc nuối, thu tầm mắt lại với vẻ lưu luyến, lại nói: “Khi nào Toa Toa mới lớn lên đây.”
Lâm Tô Diệp: “!” Bà muốn làm gì?
Y tá trưởng nói chuyện với Lâm Tô Diệp, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn cô út ở bên cạnh, sau đó bị lượng cơm của cô ấy làm cho kinh ngạc.
Bà ta nhỏ giọng hỏi Lâm Tô Diệp: “Vừa rồi Minh Xuân ăn mấy cái bánh bao vậy?”