Chương 483: Ở bệnh viện
Bánh bao ở nhà ăn bệnh viện làm rất đầy đặn, bánh không nhỏ, y tá trưởng có thể ăn một cái rưỡi, Lâm Tô Diệp không thể ăn hết một cái, chủ nhiệm Hoắc cũng chỉ ăn hai cái rưỡi, nhưng một mình cô út ăn bốn cái, còn đang ăn cái thứ năm.
Cô út trông gầy gò cao ráo, nhìn thì dạ dày cũng không lớn đến vậy, cô ấy có thể ăn được đến đâu?
Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp và cô út đi về phòng khám với chủ nhiệm Hoắc trước.
Y tá trưởng nhiệt tình mang qua không ít đồ ăn, đều là đồ ở quê không ăn ít như bánh mì, bánh gạo, bánh rán…
Lâm Tô Diệp từ chối không được chỉ đành cảm ơn nhận lấy, tính về nhà làm ít đồ tặng lại cho người ta.
Buổi chiều viện trưởng Tề đó mới tới, ông ta trao đổi với chủ nhiệm Hoắc và Lâm Tô Diệp một chút để hiểu biết tình hình, sau đó lại nói chuyện với Lâm Tô Diệp và cô út.
Cuối cùng ông ta nói làm vài thí nghiệm, buổi tối sẽ ở trong bệnh viện quan sát xem có tình huống gì không.
Lâm Tô Diệp và cô út ở liên tiếp hai buổi tối trong bệnh viện.
Viện trưởng Tề dẫn trợ thủ của mình làm vài bài kiểm tra và thí nghiệm với cô út, bọn họ xác nhận sóng não của cô ấy không có vấn đề.
Lâm Tô Diệp còn nghĩ sao bọn họ không dùng máy móc gì đó có thể chụp ảnh cho cô út, dù sao trong mơ cũng từng thấy thứ đó.
Cô nói bóng nói gió hỏi xem có máy móc gì có thể nhìn thấy bên trong não thế nào không?
Chủ nhiệm Hoắc thở dài: “Chức năng mà cô nói đó máy chụp cắt lớp có thể làm được, tôi có nghe radio có nói qua nhưng đáng tiếc chúng ta vẫn chưa nhập vào.”
Những bác sĩ ngoại khoa ưu tú như bọn họ năm đó đều từng đi du học nước ngoài, bây giờ cũng vẫn luôn để ý nghe ngóng phát thanh đưa tin về phương diện y học ở nước ngoài nên cũng biết một vài tin tức mới nhất.
Đáng tiếc một vài máy móc mới ở bên ngoài muốn nhập vào trong nước cũng không dễ dàng cho lắm.
Đối phương có bằng lòng bán cho mình hay không, chúng ta cũng không dự trù ngoại tệ ở phương diện này, còn có chính sách của bản thân chúng ta có cho phép nhập vào hay không nữa.
Bây giờ cho dù là viện trưởng Tề cũng không có đóng góp quá lớn đối với nghiên cứu về bệnh thần kinh, dù sao trước đây trong nước cũng vô cùng ít nghiên cứu về lĩnh vực này.
Nhưng ông ta thông qua kiểm tra và một vài thí nghiệm, có thể kết luận Tiết Minh Xuân không có tính nguy hại, cô ấy có một loại cảm giác chính nghĩa rất mãnh liệt và điều này có khả năng liên quan đến việc anh hai của cô ấy làm lính, cô ấy cũng rất có cảm giác an toàn đối với bộ đội.
Viện trưởng Tề đoán khi cô ấy đang không có cảm giác an toàn và không xác định được an toàn rất dễ phát bệnh, một khi xác nhận môi trường an toàn, cô ấy sẽ rất thả lỏng.
Ví dụ trong mấy loại trường hợp như cô ấy đi vào bộ đội, anh hai ở nhà, bệnh viện Quân Giải Phóng, cô ấy đều có cảm giác được an toàn, rất thả lỏng, không căng thẳng.
Viện trưởng Tề nói với Lâm Tô Diệp: “Có lẽ là thời gian hôn mê ngày trước quá lâu đã tổn hại một phần thần kinh đại não của cô ấy. Cùng với thời gian chuyển dời, khả năng tự lành của đại não đã hồi phục một phần thần kinh, khiến cô ấy từ từ hiểu chuyện hơn. Dựa theo tình huống này, lý ra sẽ không chuyển biến xấu đi, có lẽ có thể tự lành.”
Viện trưởng Tề cũng ngầm thừa nhận chuyện Tiết Minh Xuân phát bệnh đánh lưu manh này cũng không gây hại cho xã hội.
Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Viện trưởng Tề, Minh Xuân muốn thi làm công an, có được không?”
Cô ấy nói lại tình hình cục cảnh sát muốn mở rộng chiêu tuyển công an ở nông thôn.
Vì không phải là vào cục cảnh sát huyện làm công an mà là ở công xã làm công an nhân dân nên yêu cầu sẽ không cao cho lắm, dù sao yêu cầu có cao hơn thì người bình thường cũng không đạt đến được.
Nếu như Minh Xuân muốn đi, với tố chất cơ thể của cô ấy chắc hẳn có thể trúng tuyển, chỉ cần lại đột phá bài học văn hóa một chút là được.
Về phần học văn hóa, thật ra bây giờ rất nhiều cán bộ nông thôn đều là vừa làm vừa học, vấn đề không lớn cho lắm.
Tuy rằng trong lòng Lâm Tô Diệp không hy vọng cô út làm công an nhưng nếu như cô út kiên trì vậy cô cũng sẽ không phản đối, giống như Tiết Minh Dực làm quân nhân, cô lo lắng nhưng sẽ không phản đối.