Chương 484: Khả thi
Viện trưởng Tề cười đáp: “Tôi cảm thấy khả thi đấy. Tình hình trước mắt của đồng chí Tiết Minh Xuân hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này, tình huống mà cô ấy gặp phải sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Hơn nữa công việc công an này cũng có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy, khiến cô ấy ý thức được thân phận của mình có cảm giác an toàn, có một sự hiểu biết, cũng có lợi với tình trạng của cô ấy.”
Tiết Minh Xuân vẫn luôn nửa đêm phát bệnh chứ chưa bao giờ từng phát bệnh vào ban ngày, viện trưởng cảm thấy không thành vấn đề.
Chủ nhiệm Hoắc thì nói: “Vậy ông cho cô ấy một lời chẩn đoán bệnh có thể đảm nhiệm công việc?”
Viện trưởng Tề: “Đương nhiên có thể, tình hình này của cô ấy không hẳn thuộc về loại bệnh thần kinh, mà là tổn hại thần kinh do ngộ độc khói hôn mê dẫn tới, ký ức hỗn loạn, thi thoảng xuất hiện tình huống mộng du và chứng rối loạn tâm thần phân ly.”
Như vậy mọi người sẽ không quá để ý.
Nếu nói bệnh thần kinh người bình thường đều sẽ nghĩ nhiều, nghĩ lung tung, còn dễ chụp mũ cho cô ấy, kỳ thị cô ấy, không có lợi cho bệnh của cô ấy.
Viện trưởng TỀ cảm thấy Tiết Minh Xuân phát bệnh từ lúc bảy tuổi đến bây giờ không những không chuyển biến xấu ngược lại càng ngày càng tốt lên, một là có liên quan đến khả năng tự lành lớn mạnh của cô ấy, hai là có liên quan đến sự che chở tỉ mỉ của người nhà.
Tình yêu của người nhà có thể bồi dưỡng cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy an toàn và ỷ lại, cô ấy được coi trọng và quan tâm, sẽ không còn cảm giác cô độc và sợ hãi nữa.
Cô ấy có thứ muốn bảo vệ sẽ không bị cảm giác sợ hãi lúc nửa đêm cắn nuốt, bệnh tình cũng sẽ tốt lên mà không xấu đi.
Lâm Tô Diệp cảm ơn viện trưởng Tề, có chẩn đoán của viện trưởng Tề sau này thật sự có người gây phiền phức cũng không sợ nữa.
Cô út thì không có vấn đề gì cả, lúc nhỏ tổn hại thần linh do hôn mê để lại cũng đang hồi phục, Lâm Tô Diệp cũng vô cùng vui vẻ.
Cô cảm thấy trong lòng giống như đã chuyển được một tảng đá đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hít thở cũng thông thuận hơn.
Đây là một chuyện rất tốt trong rất nhiều thay đổi sau giấc mơ đó.
Đáng để chúc mừng.
Cô vô cùng biết ơn viện trưởng Tề, chủ nhiệm Hoắc, bác sĩ Đoàn và y tá trưởng, nhưng trước mắt cô cũng không có báo đáp gì cả, người ta cũng nể mặt Tiết Minh Dực hiển nhiên không cần cô báo đáp.
Cô ghi nhớ toàn bộ chuyện này trong lòng, nghĩ trở về vẽ bức tranh tặng người ta biểu đạt ý cảm ơn.
Cô vốn muốn khám xong bệnh sẽ dẫn cô út về nhà, y tá trưởng nói mình vừa vặn nghỉ ngơi một ngày muốn dẫn bọn họ đi dạo trong tỉnh.
Y tá trưởng nào có muốn mua đồ đâu, bà ta chỉ là con cái không ở trước mắt, mình và ông cụ ở nhà cảm thấy cô đơn, nhớ con, vừa vặn Lâm Tô Diệp và cô út rất hợp ý bà ta nên con như con gái mà dẫn đi dạo, cũng là xua bớt tâm trạng trong lòng một chút.
Cung văn hóa, công viên hữu nghị, khu vui chơi, cửa hàng bách hóa gì đó đều có thể đi dạo.
Lâm Tô Diệp nghĩ mấy nơi chơi vui đợi lần sau sẽ dẫn cả bà nội và các con cùng nhau đi sẽ càng thú vị hơn, còn hôm nay đi đến trung tâm bách hóa xem thử, tiện thể mua chút gì đó.
Y tá trưởng cũng có ý này.
Bà ta là y tá trưởng bình thường có không ít người muốn tìm bà ta giúp đỡ, nhân tình cũng là đổi qua đổi lại với nhau như vậy.
Thời buổi này trong thành nhân viên kinh doanh, bán thịt, tài xế, bác sĩ y tá đều là những công việc béo bở, bình thường người tới cầu giúp đỡ không ngớt.
Ai không muốn mua chút đồ, ai không muốn mua thịt, ai không muốn nhờ tài xế mang hộ chút đồ, ai không sinh bệnh chứ?
Y tá trưởng quen quản lý của trung tâm thương mại bách hóa, bình thường có đồ gì tốt cũng sẽ giữ lại cho bà ta chọn.
Cần phiếu và không cần phiếu đều có.
Nếu như gặp được thứ không cần phiếu, có rất nhiều thứ đều không cần lấy ra bán vì trên cơ bản người nội bộ đều sẽ chia nhau hết.
Lâm Tô Diệp dẫn cô út theo y tá trưởng tới trung tâm bách hóa.
So với hợp tác xã tiêu thụ ở công xã và huyện, trung tâm bách hóa tỉnh có hai tầng, bên trong cũng càng rộng rãi và khí phách hơn, hàng hóa đầy đủ hơn, nhìn thấy mà hoa hết cả mắt.
Y tá trưởng kiến nghị Lâm Tô Diệp mua một ít nội y kiểu mới, cái này tốt hơn áo lót vải bông ở hợp tác xã tiêu thụ đó nhiều, mang đường viền ren, gọi là áo ngực, trên dưới một bộ.