Chương 485: Chia len sợi 1
Bà ta nhỏ giọng bảo: “Hàng xuất bán trong nước, trước đây phải dùng phiếu ngoại tệ để mua, bây giờ có thể mua trực tiếp, không cần phiếu vải.”
Lâm Tô Diệp nhìn hai miếng vải chỉ to cỡ lòng bàn tay như vậy lại mất đến tám đồng!
Thật đúng là muốn cướp mà.
Thứ này trong mơ sau này khắp nơi đều có, hoàn toàn không có gì đặc biệt, mà lúc này lại đắt như vậy!
Một tấc vải cũng mới có ba bốn đồng tiền thôi!
Tuy rằng cô không mua nhưng lại vô cùng nghiêm túc quan sát thật kỹ một chút, còn nắn thử trên tay để cảm nhận, hình như trong này đệm thêm miếng xốp, khá mềm mại, cô tính về nhà vẽ thử xem có thể làm một cái cho mình không, quần lót đó cũng là vải ren, Các dây chun ở eo rộng hơn, đàn hồi hơn và thoải mái hơn so với dây thun tròn của bọn họ.
Vì cô lớn lên đẹp, khí chất nho nhã, hơn nữa còn đi cùng y tá trưởng cho nên cho dù không mua chỉ xem, nhân viên kinh doanh ở trung tâm bách hóa cũng không đảo trắng mắt mà còn nghiêm túc giới thiệu cho cô.
“Dì Lao, mau qua đây!” Một nữ nhân viên bán hàng bện tóc hai bên cầm cái khều bếp lò làm xoăn tóc gọi bọn họ.
Y tá trưởng lập tức kéo Lâm Tô Diệp đi nhanh qua bên đó: “Tiểu Phương có đồ tốt đấy!”
Lâm Tô Diệp cũng vội đi theo.
Quả nhiên Tiểu Phương cười mặt mày rạng rỡ, nói với y tá trưởng có một lô sợi len cừu chuyển tới, vì nhuộm màu có hơi không đều cho nên không cần phiếu công nghiệp, chỉ bàn cân thôi: “Chưa đợi có hàng đã sớm bị người đặt trước hết sạch rồi, cháu để lại cho cô một cân đấy.”
Loại đồ tốt này bản thân mình đều phải đi giành, để không lộn xộn đều sẽ là luân phiên lấy, lần này cho bạn, lần sau cho người khác.
Bọn họ đều nhận nhân tình của y tá trưởng nên hiển nhiên có đồ tốt sẽ hỏi bà ta.
Trước đây y tá trưởng từng mua len, đan một cái áo len và quần len gửi qua cho đứa con nhỏ nhất, lúc này hỏi Lâm Tô Diệp có cần hay không.
Lâm Tô Diệp mang vẻ mặt ngưỡng mộ, liên tục gật đầu: “Cảm ơn y tá trưởng.”
Trên cơ bản len cừu ở thời buổi này đều là màu đỏ, dù sao quần áo đều lấy xanh, đen, vàng đất, xanh lá, trắng làm chủ, không có màu gì mới tươi sáng hết, có thể phối hợp với lông cừu màu đỏ cũng rất là thời thượng nhất.
Lâm Tô Diệp chưa từng đan áo len nên không biết phải dùng bao nhiêu len, nhưng cô nghĩ dáng người của Tiết Minh Dực cao lớn, vai rộng, len cần đến phỏng chừng phải nhiều hơn người bình thường một chút.
Cô dựa theo lượng một cân một cái để mua.
Chỉ là trước đó cô không định đan cho Tiết Minh Dực mà muốn đan cho cô út, một cân chỉ có một cái.
Cô út thấy Lâm Tô Diệp rối rắm ở đó xem có thể mua bao nhiêu, mới cười bảo: “Chị dâu, em không thích mặc áo len, em mặc áo bông là được rồi, chị mua cho anh em đi.”
Lâm Tô Diệp nhỏ giọng đáp: “Vậy còn Tần Kiến Dân thì sao?”
Nghĩ đến anh ta không có cha mẹ và anh chị em, cho dù có bác cả nhưng bản thân người ta cũng có con cái, cũng sẽ không quá để tâm đến anh ta.
Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực có mối quan hệ tốt, anh ta thân với nhà mình như vậy, nếu như cô chỉ đan cho tdm mà không cho anh ta, vậy anh ta sẽ mất mác bao nhiêu.
Quản lý ở cửa hàng bách hóa tuần tra đến đây, thấy cô vợ xinh đẹp mà y tá trưởng dẫn tới đang ở đó rối rắm, cô ta mới bàn bạc với Tiểu Phương một chút, nhất định phải nhường số định mức còn lại ra, những người khác không nói chắc chắn, đợi lần sau xem có thể cho hay không.
Tiểu Phương tính toán một chút, lại san ra một cân rưỡi nữa, có thể cho Lâm Tô Diệp hai cân rưỡi, đây chính là một khoản rất lớn.
Hai cân rưỡi len có thể đan hai cái áo thêm một cái áo may ô, hoặc là hai cái áo len kiểu nam và một cái áo len kiểu nữ.
Y tá trưởng cười bảo: “Vậy thật cảm ơn quá, chúng tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Lâm Tô Diệp vội vàng cảm ơn.
Những người mà Tiết Minh Dực quen biết này cũng quá tốt rồi.
Mua len thuận tiện mua kim sắt để đan len, Lâm Tô Diệp trông thấy quá mảnh, hơn nữa còn rất bén nhọn, cô sợ nguy hiểm nên dứt khoát không cần, về nhà dùng cái răng bừa cào trúc của mình vót ra mài bóng loáng vẫn có thể dùng rất tốt.
Điều khiến cô càng không tưởng được hơn là cô mua hai cân rưỡi len, người ta còn tặng cô một tờ giấy gấp lại, bên trên có cách đan len đơn giản và vài cách thêu hoa đơn giản.