Chương 486: Chia len sợi 2
Tuy rằng trước mắt xem không hiểu, nhưng trở về nghiên cứu một chút chắc hẳn không thành vấn đề.
Cô trả tiền, còn cô út đeo cái túi đựng len trên lưng.
Bên cạnh còn bán sản phẩm bảo vệ da, Lâm Tô Diệp mua vài hộp dưỡng con sò, thứ này rẻ, năm xu tiền một con sò, trở về thoải mái bôi cũng không đau lòng.
Kem bảo vệ da mà chính ủy viên Kim tặng trước đó ở quân khu đựng bình nên cô cũng không nỡ dùng.
Đựng bình đắt hơn đựng túi vài lần!
Cô mua đựng túi mới mua thêm vài túi, về nhà cả gia đình đều có thể bôi.
Mỡ thơm hiệu Hữu Nghị cũng mua vài hộp, trong nhà đông người đều cần dùng, mà tặng cho người ta cũng được.
Từ khi có thể may quần áo kiếm tiền, tuy rằng kiếm vẫn không nhiều nhưng Lâm Tô Diệp đã dám tiêu tiền.
Ngay khi đám người bọn họ tạm biệt thì một người vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói: “Tiểu Phương, tôi nghe nói có len mới tới, cho tôi một cân.”
Lâm Tô Diệp nhìn Lâm Uyển Tinh trước mặt, thật đúng là… có hơi trùng hợp.
Cô ta chuyển ngành tới xưởng phân bón, hóa ra là xưởng phân bón tỉnh?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Lâm Uyển Tinh vốn chính là người thành phố, về đây cũng là chuyện thường.
Tiểu Phương xin lỗi: “Chủ nhiệm Lâm, thật không đúng lúc, vừa mới bán hết sạch rồi.”
Lâm Uyển Tinh quả thật đã tới hỏi trước một tháng nhưng vẫn luôn không có hàng, cô ta nói kêu Tiểu Phương khi có hàng để lại cho cô ta một cân, nhưng Tiểu Phương không đảm bảo chỉ nói đến khi đó cũng không chắc, vì không biết quản lý sẽ cho ai.
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh là một chủ nhiệm văn phòng ở xưởng phân bón nhưng cô ta không quản lý tuyển công nhân vào xưởng, cũng không quản lý chia nhà ở, chủ yếu là làm công tác tư tưởng giáo dục, cũng không có nhân tình qua lại gì với nhân viên bán hàng ở trung tâm bách hóa.
Nhân viên bán hàng không cần đến cô ta, hiển nhiên cũng sẽ không để lại đồ tốt cho cô ta.
Lâm Uyển Tinh nghe nói bán hết rồi lập tức có hơi xị mặt, cô ta bất mãn bảo: “Tiểu Phương, không phải chúng ta đã hẹn trước sẽ để lại cho tôi một cân rồi sao? Không phải vừa có được tin tôi đã tới rồi sao? Sao cô không để lại cho tôi?”
Trong này có rất nhiều ý tứ trách Tiểu Phương nói chuyện không giữ lời.
Tiểu Phương cũng không dám đắc tội với cô ta, nhỏ giọng đáp: “Chủ nhiệm Lâm, không phải không cho cô, thật sự… rất xin lỗi.” Ánh mắt của cô ta liếc qua bên cạnh một chút.
Tầm nhìn của Lâm Uyển Tinh vừa chuyển đã nhìn thấy Lâm Tô Diệp và y tá trưởng đang ở đó mua kem dưỡng da.
Cô ta trừng to mắt kinh ngạc sau đó lại khôi phục lại như lúc đầu, trước đi qua chào hỏi thân thiết với y tá trưởng Lao, rồi lại liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp không đối diện tầm mắt với cô ta lại càng không có ý tứ chào hỏi, mà nói với cô út loại kem bảo vệ da nào thơm.
Ở quân khu vì một chiêu đó của Lưu Phụng Mai, hai người đã coi như trở mặt, không cần thiết phải nói chuyện nữa.
Lâm Uyển Tinh thấy len trong túi của cô út, phồng lên như thế sợ rằng cũng phải hai cân rưỡi ấy chứ?
Trong lòng cô ta bắt đầu nổi giận.
Khi cô ta chuyển ngành đến bên này vì nhà ở túng thiếu nên trước phải chịu đựng ở ký túc xá một gian, nói qua hai năm sẽ đổi thành hai gian cho cô ta.
Nhưng bây giờ con lớn cả rồi, trong nhà còn phải nấu cơm, một căn phòng quá mức chật chội nên cô ta tính năm nay đổi thành hai gian.
Muốn đổi nhà cũng không dễ dàng như vậy, phải có giao tình với lãnh đạo phụ trách quản lý nhà ở trong xưởng.
Tuy rằng người ta tôn trọng cô ta nhưng đã nói sau hai năm sẽ đổi cho cô ta, bây giờ thật sự túng thiếu không gom được, cũng là sợ người khác có ý kiến.
Nhưng Lâm Uyển Tinh biết túng thiếu với sợ người ta có ý kiến gì đó chỉ là cái cớ, chẳng qua là xem lợi ích có hợp lý hay không mà thôi.
Cô ta lặng lẽ tìm hiểu sở thích của phó xưởng trưởng Kiều phụ trách chia nhà, biết ông ta thích uống trà còn cần một cái áo len màu đỏ, đáng tiếc, vợ ông ta tay chân vụng về không biết đan, ông ta oán trách rất nhiều lần đến bây giờ vẫn chưa được mặc.
Cô ta nhờ quan hệ của chiến hữu tước đây của Hồ Thành Hâm mua được một cân trà ngon, lại tới trung tâm bách hóa mua một cân vải đan cái áo len cho ông ta, chuyện này trên cơ bản đã thành.
Một tháng trước cô ta đã hẹn với Tiểu Phương, nếu như có len sợi thì giữ lại một cân cho cô ta, không cần biết đắt bao nhiêu cô ta đều muốn hết.