Chương 487: Chia len sợi 3
Ai ngờ len tới rồi lại bị Lâm Tô Diệp giành mất, có thể không chọc tức người được sao?
Cô ta thấy Lâm Tô Diệp định đi mới vội đuổi theo: “Tô Diệp!”
Lâm Tô Diệp hơi nhíu mày, cô ta muốn làm gì đây?
Y tá trưởng ngạc nhiên hỏi: “Các cô quen nhau sao?”
Lâm Tô Diệp không muốn khiến người khác hiểu lầm, cũng không muốn phí nước bọt giải thích quá nhiều, chỉ nói là người thân có mâu thuẫn, bình thường rất ít qua lại.
Nhà ai còn không có vài người thân muốn tuyệt giao?
Nhà y tá trưởng từng ở nông thôn, mấy vấn đề phân chia công việc, thay ca, chia nhà, người thân muốn chèn ép cũng thấy nhiều rồi.
Bà ta ra hiệu cho Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh nói chuyện, còn mình đi qua một bên đi dạo.
Lâm Uyển Tinh nói với Lâm Tô Diệp cô ta muốn may áo len cho hai đứa trẻ: “Các bạn học đều có chỉ có hai đứa nó không có, bình thường luôn bị bạn học chê cười, cô nói tôi ham hư vinh cũng được, nhàm chán cũng được, tôi không thể không nghĩ cho các con, cho nên, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cân len này.”
Nếu là người khác có lý do không thể không có, Lâm Tô Diệp còn đồng cảm với đối phương, cũng sẽ nhịn đau bỏ thứ mình thích, nhưng đối phương là Lâm Uyển Tinh nên cô không muốn.
Đan áo len sao?
Trong mơ sau khi Lâm Uyển Tinh và nhà họ Tiết làm hàng xóm ở quân khu tỉnh, Tiết Minh Dực vì công việc bận rộn nên không thường về nhà, bà Tiết là một bà cụ hoài cổ, không văn hóa, từ nông thôn đến thành phố quả thật là không hiểu biết gì cả, nói chuyện với người ta không quen, thức ăn cũng không quen, cô út ở quê nhà sống chung với nhà anh cả, ngoại trừ ba đứa con ra bà ta cũng không có người để giao tiếp.
Lâm Uyển Tinh chủ động bày tỏ ý tốt giúp đỡ, lấy được hảo cảm và sự tín nhiệm của bà Tiết, sau này mượn tiền, cầu giúp đỡ đều rất hợp lẽ.
Mà Lâm Uyển Tinh cũng thể hiện ý tốt với ba đứa con nhà họ Tiết, mua len sợi đan áo len cho hai đứa con, thuận tiện tặng một cái cho Tiểu Lĩnh, còn nói kêu Tiểu Lĩnh và Đại Quân thay phiên nhau mặc.
Bà Tiết cầm tiền muốn nhờ cô ta giúp đan thêm một cái, nhưng cô ta lại nói không mua được nhiều len đến vậy, có len cũng không có nhiều thời gian như thế.
Đại Quân không thích đồ của cô ta, Tiểu Lĩnh lại vì chỉ có một cái nên cũng không chịu mặc, không muốn lãng phí ý tốt của cô ta nên trả lại cho cô ta.
Lâm Uyển Tinh nói Đại Quân tâm nhãn nhiều, nghĩ nhiều, hiểu lầm cô ta, chỉ nói nhất định sẽ nghĩ cách mua thêm len đan một cái nữa cho Đại Quân, như vậy hai anh em không cần tranh giành cãi nhau nữa.
Đợi cô ta đan xong tặng cho Đại Quân, cậu bé lại trực tiếp lạnh lùng từ chối.
Hai anh em vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, bà Tiết thấy hai anh em cãi nhau tim cũng như bổ thành hai nửa, rất khó xử.
Cuối cùng bà ta đều trả hai cái áo len cho Lâm Uyển Tinh, kêu sau này Lâm Uyển Tinh không cần tặng đồ cho bọn họ nữa.
Lâm Uyển Tinh chỉ nói mình cũng là có lòng tốt, không biết hai anh em sẽ vì thế mà cãi nhau, vì vậy mà tự trách áy náy, ra sức xin lỗi bà Tiết, ngược lại khiến bà Tiết rất ngại ngùng, cảm thấy mình hiểu lầm người ta, quá lòng dạ hẹp hòi.
Tuy rằng những thứ này đều là tình huống trong mơ, bây giờ mình chưa chết, tương lai chắc chắn sẽ không xuất hiện, nhưng cô nghĩ đến mà vẫn thấy đau lòng khó nhịn.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh là một đôi song sinh bé trai, vốn dĩ hai anh em thân thiết khăng khít, rất ăn ý với nhau, nhưng chỉ là vì gia đình Lâm Uyển Tinh nên mới dần xa lánh.
Chia len cho cô á!
Nằm mơ đi!
Lâm Uyển Tinh lạnh lùng đáp: “Làm người đừng quá ham hư vinh, có thì có, không có thì không có, bấu víu vào người ta có ý nghĩa gì?”
Cô kéo cô út đi tìm y tá trưởng.
Lâm Uyển Tinh lập tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta cảm thấy Lâm Tô Diệp chính là khắc tinh của mình.
Gặp lần nào là xui xẻo lần đấy!
Thật đúng là xui tận mạng!