Chương 488: Tốn tiền không mua được
Lâm Uyển Tinh vô cùng tức tối, lại không nhịn được mà ăn năn hối hận một phen, còn Lâm Tô Diệp lại rất sung sướng, không hề bị phá hỏng tâm trạng tốt chút nào
Mua xong len sợi và kem bảo vệ da, Lâm Tô Diệp lại mua vài sợi dây buộc tóc màu đỏ, còn mua thêm vài túi lưới bọc tóc cho bà cụ, cầm về cho bà Tiết mà cũng có thể tặng cho người ta.
Mấy thứ này đều không đắt, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Y tá trưởng mua một miếng vải mỏng màu đỏ cho Toa Toa, vừa có thể thắt bím tóc vừa có thể quấn quanh cổ, đây là trang bị thời thượng của trẻ con trong thành phố.
Cho dù Lâm Tô Diệp nói mình có rồi thì bà ta vẫn cứ nhất định đòi tặng.
Thời gian không còn sớm nữa, Lâm Tô Diệp và cô út cùng y tá trưởng trở về bệnh viện.
Nếu như không phải chủ nhiệm Hoắc cản thì y tá trưởng có khả năng còn tặng một mô hình xương cỡ nhỏ trong bệnh viện cho Lâm Tô Diệp để cầm về cho Toa Toa, vì khi ấy Toa Toa chơi với bà ta thật sự chẳng sợ gì hết, hơn nữa vừa học đã biết.
Bà ta lại đưa cho Lâm Tô Diệp thêm hai cuộn biểu đồ cơ thể người treo tường: “Cầm về dán lên, nhìn mỗi ngày cũng biết nên bảo vệ nội tạng thế nào.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Một bức biểu đồ cơ quan nhìn vào có hơi đáng sợ, nhưng nếu y tá trưởng đã tặng thì cứ cầm đi, trở về vừa có thể học nhận biết chữ vừa có thể học cấu trúc cơ thể người.
Mặc kệ có dọa người hay không, nó cũng chỉ là một bức họa thôi mà.
Người bình thường tốn tiền cũng không mua được.
Y tá trưởng nghe Lâm Tô Diệp nói cô út sức lớn, lại thu dọn thêm vài bình thuốc truyền nước biển, đây là loại thủy tinh đựng nước sôi cũng sẽ không bị vỡ, có thể làm ấm giường vào mùa đông, là phụ kiện tiêu chuẩn của rất nhiều người ở thành phố.
Bà ta còn thu dọn vài ống tiêm không có đầu đưa cho Toa Toa làm đồ chơi, bác sĩ giỏi thì phải bồi dưỡng hứng thú từ nhỏ.
Lâm Tô Diệp cũng không biết tại sao bà ta lại tặng những thứ này nữa, nếu đã tặng thì cứ cầm thôi, ở nông thôn cũng không có đồ chơi gì cả, nhưng không biết ai sẽ gặp tai họa bị Toa Toa cả ngày chơi trò tiêm chích.
Y tá trưởng còn lục ngăn kéo tìm hai miếng cạo gió sừng trâu của mình ra cũng cho Lâm Tô Diệp cầm về, nói có chỗ nào không thoải mái thì cạo gió.
Ừm, bà ta còn thu dọn cho Lâm Tô Diệp một thùng cấp cứu, bên trong có băng gạc, thuốc tím, rượu sát trùng, còn có thuốc đau đầu nhức óc thường thấy.
Lâm Tô Diệp: “Cái này chúng tôi trả tiền.”
Mấy thứ này thật sự hữu dụng, với tính cách đó của Tiểu Lĩnh cả ngày đụng tới đụng lui, trong nhà luôn cần chuẩn bị thuốc.
Y tá trưởng: “Không cần, không cần, đây là đồ chúng tôi về nông thôn tuyên truyền, đều không tốn tiền.”
Tuyên truyền cho ai mà không phải là tuyên truyền?
Chủ nhiệm Hoắc vừa nhìn vừa cười: “Tiểu Lâm, trở về từ từ bồi dưỡng Toa Toa nhé, lớn lên kêu con bé sớm tới học viện y tỉnh đi học, làm học sinh của tôi.”
Bây giờ ông ta chính là giáo sư của học viện y tỉnh, chỉ đáng tiếc lúc này đại học y khoa tốt đẹp không có học sinh chính quy mà toàn là tiến cử học viên ở đại học Công Nông Binh, không có chút nền móng làm sao có thể làm bác sĩ được, nhìn xem bác sĩ trong nước cũng sắp túng thiếu rồi.
Ôi, thật sầu muộn.
Bác sĩ chân đất và bác sĩ chuyên nghiệp cách biệt như trời và đất, đặc biệt là người cầm dao phẫu thuật, chỉ có thể bắt đầu đào tạo từ căn bản, mà học viên ở đại học Công Nông Binh gần như không có gì có thể đảm nhiệm được.
Lâm Tô Diệp có hơi ngơ ngác, Toa Toa mới lớn bao nhiêu thôi mà đám người chủ nhiệm Hoắc đã như thế rồi, đây là sau này không người nối nghiệp hay là Toa Toa thể hiện thiên phú giải phẫu kinh người của con bé?
Cô cũng không nhìn ra được.
Lẽ nào trên bàn phẫu thuật cần một bác sĩ nhỏ ngoại khoa “đao đao, khâu khâu, đau đau…” chăng?
Đây là tới tấu hài sao, là để giải sầu cho chủ nhiệm Hoắc và đám người bác sĩ Đoàn?
Nhìn thời gian, giờ bọn họ về nhà còn có thể kịp bữa cơm tối nên Lâm Tô Diệp và cô út tạm biệt.
Chủ nhiệm Hoắc đã nhờ y tá nhỏ mua một túi bánh bao to từ nhà ăn trở về, toàn là nhân thịt hết.
Ông ta cười bảo: “Trở về cải thiện đồ ăn trong nhà đi.”
Bọn họ đều biết khẩu phần lương thực của người nông thôn túng thiếu, tuy rằng nông dân trồng lúa mạch nhưng từ đầu đến cuối năm cũng không ăn được hai bữa bánh bao và màn thầu bột mì trắng, cùng lắm khi tết đến đón năm mới là cải thiện một lần.
Lương thực của đơn vị trọng điểm trong tỉnh luôn tốt hơn rất nhiều.